Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 47: C47
Vương Xung trả lời bằng giọng đương nhiên.
“Nếu biết đó là cây liễu, vậy ông không thấy lạ chút nào sao? Cây liễu thuộc âm, sinh trưởng nhờ nước! Hai cây liễu có đường kính rộng chừng một mét mọc. hai bên bờ suối ở trên ngọn núi này, ông lại cảm thấy bình thường ư?”
Lâm Phong cười khẩy một tiếng.
Vương Xung nghe vậy thì ngơ ngẩn.
Nghe được lời nhắc nhở ấy, ông ta cũng cảm thấy hơi sai sai.
Một cây liễu bình thường có đường kính thân từ ba đến bốn mươi centimet đã tốt lắm rồi, nhưng trên ngọn núi này lại có cây liễu to đến mức ấy?
“Người ta có câu khí gặp gió sẽ tan, gặp nước sẽ dừng, gặp núi sẽ kẹt!”
“Ông nhìn đi, hai cây liễu này mọc sừng sững đăng trước ngọn núi, được âm khí thấm vào nên vừa thô vừa to!”
“Tiếp tục ngẩng đầu lên nhìn, ngọn núi này cao mấy trăm mét nhưng lại bị chia thành hai nửa, song trụ chọc trời, năng khó chiếu vào! Buổi tối sương mù làm †ăng thêm độ ẩm, vừa âm u vừa ẩm ướt! Từ đó tạo thành bố cục tàng âm trên núi!”
“Có điều nói đi cũng phải nói lại, công nhận phong thuỷ ở nơi này cũng khá tốt! Nhưng đó là với ma quỷ thôi! Còn với con người ấy hả... Ha ha, thì lại là một nơi tốt để nuôi dưỡng thi thể, chôn ở đây chắc khoảng mấy chục năm nữa sẽ có thể biến thành cương thi đấy.”
Lâm Phong thản nhiên nói.
“Tí tách!”. Truyện Quan Trường
Nghe thấy mấy câu ngắn ngủi này, trên trán Vương Xung đã dần dần toát mồ hôi lạnh!
Chẳng lẽ phong thuỷ ở đây thật sự có vấn đề?
Nhưng tại sao lúc trước ông thầy phong thuỷ kia không phát hiện? “Cậu... Cậu em Lâm, vậy cậu nghĩ bây giờ phải làm thế nào?” Vương Xung hồi hộp hỏi.
“Tôi cho ông hai lựa chọn, một là chặt hai cây liễu này, sau đó san bằng hai ngọn núi này, để cho âm khí ở đây tan đi hết là sẽ ổn.”
“Không được! Chặt hai cây liễu này thì dễ giải quyết lắm! Nhưng núi Thái Hồ là thăng cảnh rừng quốc gia cấp 5A, không thể cho nổ được! Cậu em Lâm, cậu nói cho tôi biết lựa chọn thứ hai đi thì hơn!”
Vương Xung nhíu mày đáp.
“Lựa chọn thứ hai là các ông chọn công trường khác! Tôi có thể giúp ông chọn một chỗ tốt, bảo đảm ông sẽ mưa thuận gió hoà, bình bình an an.”
Lâm Phong trả lời. Vương Xung nghe vậy bèn cười khổ, nói:
“Cậu em Lâm, cậu cũng thấy rồi đấy! Dự án này sắp hoàn thành rồi, nếu bây giờ đổi địa điểm thì sẽ bị lỗ hơn một tỷ! Còn cách nào khác không?”
“Vừa muốn có tiền vừa muốn giữ mạng! Chuyện tốt trên thế giới này đều bị ông chiếm hết cải”
Lâm Phong cười khẩy. Nghe vậy, Vương Xung gượng cười một tiếng, nhất thời không biết phải nói gì!
Mặc dù ông ta rất giàu, nhưng nhoáng cái bay mất một tỷ thì ông ta cũng xót lắm chứ!
Đúng lúc này.
Một nhóm người đội mũ bảo hộ màu đỏ đang ởi tới từ cách đó không xa.
Lâm Phong cũng biết đôi chút về ý nghĩa của các loại mũ bảo hộ công trình.
..