Võ Toái Tinh Hà

Chương 1093: Đánh một trận sinh tử chiến



Ngày thứ tư, Giang Hàn vẫn chưa tỉnh. Nguyên Tịch Hầu ghé qua xem thử nhưng không gọi, cứ để hắn tiếp tục bế quan.

Nhân Đồ Hầu cùng bốn người đã tới Tinh Vẫn Cung. Sứ giả của Vô Diện tộc và Mộng Yểm tộc cũng đã đến.

Bọn chúng đã đến, chứng tỏ đã có nhượng bộ.

Quả nhiên!

Điều kiện mà Vô Diện tộc và Mộng Yểm tộc đưa ra đã bớt đi một mục. Bắc Thương Vương không cần phải chết, nhưng buộc phải đăng thông cáo xin lỗi. Đồng thời phải thả một vị Hợp Đạo khác của Vô Diện tộc, trao trả toàn bộ chiến tù, nhượng lại hai giới diện và bồi thường một khoản kếch xù.

Điều kiện này vẫn vô cùng hà khắc, phía Nhân tộc không thể nào chấp nhận.

Nhân Đồ Hầu khẽ nhíu mày, trong mắt ánh lên vẻ hồ nghi. Nguyên Tịch Hầu và những người khác cũng không sao hiểu nổi.

Vô Diện tộc và Mộng Yểm tộc lấy gì mà cứng rắn như vậy?

Điểm này, Linh Thi Vũ và Mạch Thanh Tuyết cũng nghĩ mãi không ra. Dựa theo tình báo từ các phía, Hoang tộc hiện vẫn đang giao chiến với Phượng tộc. Hoang tộc hẳn là chưa chuẩn bị sẵn sàng để toàn diện khai chiến với Nhân tộc, huống hồ Linh tộc hiện còn đang ngấm ngầm liên minh với Nhân tộc.

Một khi Hoang tộc chưa sẵn sàng, bọn chúng không thể nào để Vô Diện tộc, Quỷ tộc và Mộng Yểm tộc khai chiến với Nhân tộc được. Bởi vì một khi đại chiến nổ ra, cục diện có thể sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát, rất dễ dẫn tới Vạn Tộc Đại Chiến lần thứ hai.

Chủ tử không đồng ý, Vô Diện tộc và Mộng Yểm tộc lấy đâu ra dũng khí để khai chiến? Nếu không thể khai chiến, tại sao lại đàm phán cứng rắn như vậy?

Điều này khiến Nhân Đồ Hầu, Linh Thi Vũ và những người khác không sao hiểu nổi. Nhưng… bất kể hai tộc kia cứng rắn ra sao, Nhân tộc tuyệt đối không thể phá vỡ giới hạn của mình.

Hai giới diện kia tuyệt đối không thể nhượng bộ. Đây là giới hạn cuối cùng của Bắc Thương Vương, Nhân Đồ Hầu biết rõ điều này.

Cuộc đàm phán lại một lần nữa lâm vào bế tắc. Cả buổi chỉ có Mục Dư và Nguyên Tịch Hầu cãi qua cãi lại. Nửa canh giờ sau, Nhân Đồ Hầu phất tay áo bỏ đi.

Ngày thứ năm, rồi ngày thứ sáu!

Nhân Đồ Hầu từ chối đàm phán, nói rằng hãy để Vô Diện tộc và Mộng Yểm tộc suy nghĩ cho kỹ.

Ngày thứ bảy, ngày thứ tám, ngày thứ chín!

Ba ngày tiếp theo, cuộc đàm phán vẫn không có tiến triển gì lớn. Ngày nào cũng là những màn cãi vã lặp đi lặp lại. Cuối cùng, Vô Diện tộc và Mộng Yểm tộc lại lùi một bước.

Bọn chúng không yêu cầu Bắc Thương Vương phải đăng thông cáo xin lỗi nữa, nhưng vẫn cứng rắn đòi trả lại hai giới diện, thả vị Hợp Đạo kia cùng toàn bộ chiến tù, và phải bồi thường.

Đến nước này thì không thể đàm phán được nữa!

Nhân Đồ Hầu hiểu rõ tính khí của Bắc Thương Vương, bảo hắn nhả ra hai giới diện là chuyện không thể nào. Dù cho bên này có đồng ý, Bắc Thương Vương cũng sẽ không giao. Trừ phi Nhân tộc từ bỏ Bắc Thương Vương.

Nhân tộc liệu có từ bỏ Bắc Thương Vương không?

Đừng nói Nhân Đồ Hầu là người của Tần Quảng Vương, cho dù là người của Bát Đại Gia Tộc cũng sẽ không đưa ra quyết định ngu ngốc như vậy. Từ bỏ Bắc Thương Vương, từ bỏ Bắc Thương Giới, sẽ khiến vô số giới diện khác phải thất vọng, lạnh lòng.

Vạn Tộc Đại Chiến lần thứ hai sắp sửa bùng nổ, Nhân tộc phải đoàn kết một lòng, cùng nhau chống địch. Mọi ân oán nội bộ đều phải gác lại. Nếu không, trứng mà vỡ thì Bát Đại Gia Tộc cũng sẽ vạn kiếp bất phục.

"Gọi Giang Hàn xuất quan!"

Ngày thứ mười, Nhân Đồ Hầu lên tiếng trong đại điện. Hắn định rằng hôm nay, nếu Vô Diện tộc và Mộng Yểm tộc vẫn ngoan cố thì sẽ không đàm phán nữa. Hắn không tin hai tộc đó thật sự dám khai chiến.

Nguyên Tịch Hầu tới phòng Giang Hàn, mở thần trận ra thì thấy hắn vẫn đang bế quan. Nguyên Tịch Hầu vỗ vai hắn, nhưng Giang Hàn không có dấu hiệu tỉnh lại. Nguyên Tịch Hầu gọi mấy tiếng, lay người Giang Hàn lần nữa, nhưng vẫn không có động tĩnh.

"Đang bế quan sâu?"

Nhân Đồ Hầu nghe vậy, suy nghĩ một lát rồi nói: "Cử người tới Tinh Vẫn Cung truyền lời, ba ngày sau sẽ đàm phán tiếp. Cứ để Giang Hàn bế quan thêm ba ngày nữa."

"Vâng!"

Nguyên Tịch Hầu liền cho người đi truyền lời. Sau đó, Nhân Đồ Hầu, Nguyên Tịch Hầu và những người khác đều bế quan trong Nhân Vương Cung, chờ đợi ba ngày.

Kết quả, đến ngày thứ mười ba, Nguyên Tịch Hầu lại đến gọi Giang Hàn, nhưng phát hiện hắn vẫn chưa tỉnh, gọi thế nào cũng không được. Nguyên Tịch Hầu suy nghĩ một lúc rồi mời Nhân Đồ Hầu tới.

Nhân Đồ Hầu không đánh thức Giang Hàn ngay, mà chỉ cảm ứng một chút. Hắn ngẫm nghĩ rồi một luồng lam quang sáng lên trong tay, phủ lên trán Giang Hàn.

“Ong~”

Trong đầu Giang Hàn, Thiên Thú Đỉnh chợt sáng lên. Linh hồn của hắn từ trong Thiên Thú Đỉnh thoát ra. Hắn mở mắt, vẻ mặt có chút mệt mỏi. Hắn nhìn Nhân Đồ Hầu và Nguyên Tịch Hầu, áy náy nói: "Xin lỗi, ta bế quan quá nhập tâm. Ta đã bế quan mấy ngày rồi?"

"Chắc khoảng mười ngày!" Nhân Đồ Hầu mỉm cười nói: "Có lĩnh ngộ được gì không?"

Giang Hàn cười đáp: "Về Thời Không Pháp Tắc cũng có chút tiến triển, sắp diễn hóa ra được một đạo pháp rồi, nhưng vẫn chưa đại thành, cần thêm chút thời gian."

"Vậy thì để sau hẵng bế quan tiếp!" Nhân Đồ Hầu xua tay: "Hôm nay đi đàm phán thêm một lần nữa. Nếu Vô Diện tộc và Mộng Yểm tộc vẫn không nhượng bộ, chúng ta sẽ không nói nhiều nữa. Hai tộc đó muốn chiến, chúng ta sẽ cùng bọn chúng chiến một trận!"

Giang Hàn tò mò hỏi: "Tình hình thế nào rồi?"

Nhân Đồ Hầu không giải thích, chỉ liếc nhìn Nguyên Tịch Hầu. Nguyên Tịch Hầu bèn nói: "Đi thôi, vừa đi vừa nói!"

Khi tới Tinh Vẫn Cung, Giang Hàn đã hiểu rõ cục diện hiện tại. Trong đầu hắn cũng dấy lên nỗi nghi hoặc sâu sắc. Không hiểu Vô Diện tộc và Mộng Yểm tộc lấy dũng khí từ đâu mà lại cứng rắn như vậy? Chẳng lẽ thật sự muốn khai chiến với Nhân tộc sao?

Tới nơi, Giang Hàn phát hiện hôm nay người đến xem còn đông hơn. Có lẽ võ giả các tộc đều biết, sự kiên nhẫn của Nhân tộc đã sắp cạn, hôm nay rất có thể là ngày đàm phán cuối cùng.

"Hừ hừ!"

Mục Dư thấy Giang Hàn liền lên tiếng khiêu khích trước: "Giang Hàn, ta còn tưởng ngươi đã làm rùa rụt cổ trốn mất rồi chứ? Chưa chạy là tốt. Ngươi không phải rất ngông cuồng sao? Lát nữa bản tọa sẽ cùng ngươi chiến một trận."

Khóe miệng Giang Hàn nhếch lên một nụ cười nhạt: "Không thành vấn đề. Vẫn câu nói cũ thôi—thứ như ngươi, mười hơi thở mà không giết được, cả đời này ta không bước chân ra khỏi Bắc Thương Giới."

"Được rồi!" Nhân Đồ Hầu xua tay: "Bớt lời vô ích đi. Thời gian của bản thống lĩnh rất quý báu, không có hơi đâu mà lằng nhằng với các ngươi."

"Hai giới diện kia tuyệt đối không trả lại. Nếu các ngươi không chấp nhận điểm này thì không cần đàm phán nữa, cứ quay về chuẩn bị chiến tranh đi."

"Ha ha!" Trưởng đoàn Vô Diện tộc là Mục Thốt cười nói: "Đây cũng là giới hạn của chúng ta. Các ngươi không chấp nhận thì đúng là không cần phải nói thêm gì nữa."

"Vậy thì khai chiến đi. Lãnh thổ mà hai tộc chúng ta đã mất, chúng ta sẽ tự tay đoạt lại."

Nói xong, Mục Thốt đứng dậy. Mục Tộc và Mục Dư cùng hai người của Mộng Yểm tộc cũng đứng lên theo. Mục Thốt nhìn về phía sứ giả Linh tộc là Linh Nhạc và Mạch Dương Mẫn, nói: "Lần này đa tạ Linh Nhạc đại nhân đứng ra hòa giải, cũng cảm ơn Mạch gia đã giúp đỡ dàn xếp. Hai tộc chúng tôi vô cùng cảm kích. Cuộc đàm phán lần này đến đây là kết thúc. Cáo từ."

"Hả..."

Bên dưới, rất nhiều võ giả vây xem đều kinh ngạc. Linh Thi Vũ và Mạch Thanh Tuyết nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ nghi ngờ. Viêm Cừ đứng bên cạnh cũng mang vẻ mặt khó hiểu.

Vô Diện tộc và Mộng Yểm tộc thật sự không định đàm phán nữa sao? Muốn toàn diện khai chiến với Nhân tộc ư?

Nhân Đồ Hầu, Nguyên Tịch Hầu, Giang Hàn và những người khác đều không chút biểu cảm, cũng không có ý định giữ lại. Bởi vì giới hạn của Nhân tộc là hai giới diện không thể nhượng bộ. Một khi đã phá vỡ giới hạn này thì không còn gì để nói nữa.

Linh Nhạc nhíu mày. Hắn suy nghĩ một lát, ánh mắt không nhìn Mục Thốt mà chuyển sang thiếu tộc trưởng Vô Diện tộc là Mục Tộc. Hắn nói: "Các ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Một khi khai chiến sẽ là sinh linh đồ thán. Hơn nữa cục diện sẽ phát triển khó lường, không biết sẽ có bao nhiêu tử dân của Nhân tộc và hai tộc các ngươi phải bỏ mạng, thậm chí cả ba tộc đều có thể bị diệt vong!"

"Không còn cách nào khác!" Mục Tộc lắc đầu: "Hai giới diện này bắt buộc phải trả lại. Nhân tộc không trả, chúng ta chỉ có thể liều mạng mà giành lấy."

"Cho dù hai tộc chúng ta có phải chiến đấu đến người cuối cùng cũng quyết không từ bỏ."

"Hay là thế này đi?" Mục Dư đột nhiên nhìn về phía Giang Hàn, nói: "Năm người chúng ta sẽ cùng năm sứ giả của Nhân tộc đấu một trận sinh tử. Cược chính là hai giới diện kia. Như vậy sẽ không cần phải khiến sinh linh đồ thán nữa."

"Giang Hàn không phải rất ngông cuồng sao? Bản tọa muốn thử xem hắn rốt cuộc mạnh đến đâu?"

"Hả..."

Nguyên Tịch Hầu và Giang Hàn ngẩn ra, hai vị phó sứ còn lại cũng sững sờ. Năm sứ giả của Vô Diện tộc và Mộng Yểm tộc lại muốn đấu với bọn họ một trận sao?

Chiến lực của Nhân Đồ Hầu mạnh như vậy, một mình hắn cũng có thể dễ dàng chém giết cả năm người bọn chúng. Bọn chúng chán sống rồi sao?

Đề xuất : dành cho các thím khoái hóng về Ma