Võ Toái Tinh Hà
Chương 962: Một Kiếm Sương Hàn Thập Tứ Châu
Viêm Lưu Tinh và Viêm Lưu Thủy đã tới Quỷ Thành. Hai người ghé qua cứ điểm bí mật của Địa Viêm Giới một chuyến nhưng không ở lại bao lâu, sau đó đi thẳng tới quỷ ốc của Bốc Phệ.
Hai người gõ cửa. Thanh Hư Tử ra mở cửa, thấy hai tỷ muội thì sững người, hỏi: “Hai vị đại nhân, các vị tìm ai?”
Viêm Lưu Tinh cười hì hì: “Tìm tiểu chủ tử của chúng ta!”
Thanh Hư Tử nhíu mày, hỏi lại: “Hai vị đại nhân có phải đã tìm nhầm chỗ rồi không?”
“Không nhầm đâu!”
Viêm Lưu Tinh xông thẳng vào trong, Thanh Hư Tử vội vàng lùi sang một bên.
Hai tỷ muội vào trong, liếc nhìn Niệm Nô và Niệm Kiều đang kinh động, Viêm Lưu Tinh cười hì hì nói: “Hai vị muội muội đây cũng là nữ nhân của tiểu chủ tử nhà ta sao?”
Thanh Hư Tử ngượng ngùng chớp mắt, hỏi: “Tiểu chủ tử của hai vị đại nhân là…?”
“Giang Hàn chứ ai!” Viêm Lưu Tinh cười hì hì đáp: “Thanh Hư Tử, ngươi đừng nói với ta là không quen biết Giang Hàn nhé?”
“Ờ…”
Thanh Hư Tử, Niệm Nô và Niệm Kiều đều ngây người. Hai cường giả Nhập Đạo cấp, hơn nữa khí tức lại không giống Nhân Tộc, cũng chẳng phải Viêm Tộc, vậy mà lại nói Giang Hàn là tiểu chủ tử của họ?
Viêm Lưu Tinh hỏi: “Tiểu chủ tử đâu rồi? Đi đâu mất rồi? Thanh Hư Tử, ngươi có liên lạc được với hắn không? Nói với hắn, tỷ muội chúng ta tới tìm hắn.”
“Chuyện này…”
Thanh Hư Tử vẫn có chút không dám tin.
Đây là hai cường giả Nhập Đạo cấp đó, hơn nữa thực lực của cả hai cảm giác còn rất mạnh, vậy mà lại tự nguyện tôn Giang Hàn làm tiểu chủ tử? Chẳng lẽ hai người này cũng giống như Bốc Phệ?
Hắn do dự một lát rồi hỏi: “Dám hỏi quý danh của hai vị đại nhân?”
“Trước đây ta tên là Viêm Lưu Tinh, đây là muội muội ta, Viêm Lưu Thủy!” Viêm Lưu Tinh không hề giấu giếm: “Nhưng bây giờ tỷ muội chúng ta đã thoát ly Viêm Tộc rồi, chúng ta giờ là người của Nhân Tộc.”
“Ngươi xem, hình xăm của Viêm Tộc trên cổ chúng ta cũng không còn nữa. Sau này, chúng ta tên là Giang Tinh Tinh và Giang Thủy Thủy, đều là nô tỳ của tiểu chủ nhân.”
“Viêm Lưu Tinh! Viêm Lưu Thủy!”
Hai mắt Thanh Hư Tử trợn trừng, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc. Hắn ở Quỷ Thành quanh năm, phụ trách truyền tin tức cho Bắc Thương Giới nên đương nhiên biết rất rõ nhiều chuyện.
Viêm Lưu Tinh và Viêm Lưu Thủy là hai cái tên vô cùng nổi danh, bởi vì họ là cháu gái cưng của Địa Viêm Vương, lại còn là một cặp song sinh, thiên phú tuyệt luân, thuộc hàng tiểu thư đỉnh cấp nhất của Viêm Tộc.
Hai vị này còn là trấn thủ của Địa Viêm Thành, vậy mà họ lại nói đã thoát ly Viêm Tộc, còn tự xưng là nô tỳ của Giang Hàn?
Tin tức này quá mức chấn động lòng người, còn khiến Thanh Hư Tử kinh hãi hơn cả việc Bốc Phệ đi theo Giang Hàn.
Dù sao thì Thiên Cơ Tộc cũng có truyền thống đi theo những thiếu niên thiên tài, nhưng quan trọng nhất là Viêm Tộc lại thuộc Tứ Đại Tộc…
Thanh Hư Tử há hốc miệng, hồi lâu sau mới nói: “Hai vị đại nhân chắc là không đùa đấy chứ?”
“Đồ ngốc…” Viêm Lưu Tinh đảo mắt xem thường: “Bọn ta rảnh rỗi lắm hay sao mà lại đi đùa kiểu này! Bớt lời thừa, ngươi cứ truyền tin cho tiểu chủ tử là hắn sẽ biết ngay.”
“Không truyền được!” Thanh Hư Tử lắc đầu: “Ta cũng không biết Thiên Loạn Quân đã đi đâu. Nhưng Bốc Phệ đại nhân có để lại một tia phân hồn trong quỷ ốc, chắc ngài ấy đã biết rồi, sẽ chuyển lời cho Thiên Loạn Quân.”
“Ồ?”
Viêm Lưu Tinh đảo mắt, trong con ngươi ánh lên quang mang hỏa diệm. Ánh mắt nàng trở nên sắc bén, quét một vòng quanh quỷ ốc.
Rất nhanh, nàng nhìn vào một cây cột trong đình nói: “Quả nhiên có phân hồn. Bốc Phệ, ngươi truyền một câu cho Giang Hàn, chúng ta ở đây đợi hắn trở về.”
“Biết rồi!”
Cây cột khẽ dao động, một luồng ý niệm truyền ra, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
Viêm Lưu Tinh đưa mắt nhìn sang Niệm Nô và Niệm Kiều, ném ra một chiếc không gian giới và một danh sách: “Hai ngươi đi dọn dẹp một căn phòng, sau đó theo danh sách này đi mua đồ về. Trang trí lại cái quỷ ốc này đi, cái nơi quái quỷ này âm khí nặng nề, ở không thoải mái chút nào.”
Niệm Nô và Niệm Kiều có chút bối rối, nhìn về phía Thanh Hư Tử. Hắn gật đầu: “Cứ làm theo lời Viêm Lưu Tinh đại nhân dặn đi.”
“Không phải Viêm Lưu Tinh!” Sắc mặt Viêm Lưu Tinh trở nên nghiêm nghị: “Nhớ kỹ, sau này ta tên là Giang Tinh Tinh, muội ấy là Giang Thủy Thủy. Không được để lộ thân phận của chúng ta ra ngoài!”
“Vâng!”
Niệm Nô và Niệm Kiều vội vàng đáp lời, liếc nhìn danh sách rồi vội vã chạy ra ngoài mua đồ.
Thanh Hư Tử thấy đau cả đầu. Hai vị này tuy tự xưng là nô tỳ của Giang Hàn, nhưng xem cái điệu bộ này thì rõ ràng là hai bà chủ thì có. Hắn không dám dễ dàng đắc tội, chỉ có thể cẩn thận hầu hạ…
Viêm Lưu Tinh và Viêm Lưu Thủy ở lại Quỷ Thành. Viêm Lưu Thủy cả ngày bế quan trong phòng, hoặc là ra sân thêu thùa.
Còn Viêm Lưu Tinh lại không chịu ngồi yên, thường xuyên ra ngoài dạo chơi, thỉnh thoảng đi xem các trận tranh đoạt quỷ ốc, đôi khi còn trêu chọc mấy gã đàn ông thèm muốn sắc đẹp của mình. Cuộc sống trôi qua khá là ung dung tự tại…
Một tháng nữa lại trôi qua, tại cứ điểm của Nhân Tộc, Thất Sát Quân bước ra khỏi quỷ ốc!
Sau khi ra khỏi quỷ ốc, Thất Sát Quân đi thẳng đến Nội Vụ Tư ở tầng hai, điểm danh muốn khiêu chiến quỷ ốc số ba mươi ba.
Tin tức nhanh chóng lan ra. Chưa đợi người của Nội Vụ Tư phái đi thông báo cho Hoang Nộ, rất nhiều võ giả đã nhận được tin, ùn ùn kéo về quảng trường phía Nam.
Thất Sát Quân được mệnh danh là đệ nhất nhân thế hệ trẻ của Nhân Tộc. Ông nội của hắn vô cùng nổi tiếng, phong hiệu là Sát Lục Vương, một kẻ điên có tiếng của Nhân Tộc, một trong những cường giả chí tôn mà các tộc Hợp Đạo đều phải kiêng dè.
Thất Sát Quân đến Quỷ Thành cũng đã được một thời gian nhưng vẫn chưa từng ra tay. Lần trước bị Hoang Nộ điểm danh, hắn nói trong vòng ba tháng sẽ xuất chiến.
Sau đó Thất Sát Quân cứ ở lì trong quỷ ốc, không hề xuất hiện. Hôm nay hắn khiêu chiến Hoang Nộ, tự nhiên thu hút sự chú ý của rất nhiều võ giả.
“Con rùa rụt cổ cuối cùng cũng chịu ló đầu ra rồi sao?”
Hoang Nộ nhận được tin thì cười lớn mấy tiếng, dẫn theo vài người Hoang Tộc đi về phía quảng trường Nam.
Lúc Hoang Nộ đến quảng trường Nam, nơi đây đã chật kín võ giả, ít nhất cũng phải trên vạn người.
Linh Thi Vũ, Ngao Đẩu, Phượng Phỉ, Viêm Tranh, Lôi Kỳ, Viêm Lưu Tinh… đều đã có mặt. Trận chiến hôm nay được rất nhiều võ giả mong đợi từ lâu, đương nhiên là nghe tin liền kéo đến.
Lưu Ly Quân, Thu Thủy Quân, Phong Vân Quân… cũng đã tới. Các cường giả bên phía Nhân Tộc gần như đều có mặt đông đủ để cổ vũ cho Thất Sát Quân.
Nếu ngay cả Thất Sát Quân cũng không thắng nổi Hoang Nộ, vậy thì thể diện của Nhân Tộc coi như mất sạch, không còn ai có thể thắng được Hoang Nộ nữa.
“Vút!”
Linh Đạo bay tới, lơ lửng giữa không trung. Hắn quét mắt một vòng rồi nói: “Kẻ khiêu chiến ở đâu?”
Thất Sát Quân chậm rãi bước ra từ trong đám đông, đứng giữa quảng trường, trầm giọng nói: “Nhân Tộc Thất Sát Quân, Khuy Đạo cửu trọng!”
Linh Đạo đưa mắt nhìn về phía Hoang Nộ. Hắn ta bay vút ra, lơ lửng trên không nói: “Hoang Tộc Hoang Nộ, Khuy Đạo cửu trọng!”
“Bắt đầu đi!”
Linh Đạo đánh ra một luồng lưu quang, đại trận kết giới được mở ra, trận chiến tranh đoạt quỷ ốc chính thức bắt đầu.
Chiếc nhẫn trên tay Thất Sát Quân lóe sáng, một quả trái cây ba màu xuất hiện. Nhưng tốc độ của hắn rất nhanh, người khác còn chưa kịp nhìn rõ là thứ gì thì hắn đã nuốt chửng.
Ngay sau đó, trong tay hắn xuất hiện một thanh trường kiếm màu xanh nhạt. Trên thân kiếm có những thần văn phức tạp, hàn quang không ngừng lưu chuyển, tựa như đang phong ấn một con Ly Long bên trong. Một luồng khí tức mạnh mẽ mà dồn nén tỏa ra từ thanh kiếm.
“Sương Hàn Kiếm!”
Nhiều cường giả đều là người biết hàng. Ngao Đẩu vừa nhìn thấy thanh kiếm liền kinh hô lên.
“Mãn đường hoa túy tam thiên khách, nhất kiếm sương hàn thập tứ châu!” Linh Thi Vũ khẽ gật đầu: “Thanh kiếm này từng là bội kiếm của Sát Lục Vương thời trẻ, không ngờ lại truyền cho Thất Sát Quân. Kiếm này cực kỳ bá đạo, trận chiến này có kịch hay để xem rồi!”
“Hi hi~”
Viêm Lưu Tinh tay cầm một quả trái cây, chậm rãi cắn một miếng, thích thú ngắm nghía thanh kiếm trong tay Thất Sát Quân, lẩm bẩm: “Bội kiếm năm xưa của Sát Lục Vương à, chỉ không biết đứa cháu của ông ta có thể phát huy được mấy phần uy lực đây?”
Đề xuất : Bản Tình Ca Mùa Đông