Võ Toái Tinh Hà

Chương 778: Thời Không Trường Hà



Sau đó, Giang Hàn đã bế quan gần năm tháng. Dù giữa chừng có nghỉ ngơi nửa tháng, nhưng thời gian tu luyện thực tế cũng là bốn tháng rưỡi.

Bốn tháng rưỡi, trong Thiên Thú Đỉnh đã là gần bốn mươi năm. Một người liên tục bế quan bốn mươi năm, tinh thần không hoảng hốt mới là chuyện lạ…

Giang Hàn không để ý đến Phượng Nghi Quân, hắn xoa xoa mặt, còn lấy nước sạch rửa qua để bản thân tỉnh táo hơn một chút.

Hắn trầm tư một lát rồi ngẩng đầu nói: “Hai ngày, cho ta thêm hai ngày nữa, được không?”

“Ồ?”

Phượng Nghi Quân và Mã Quý nhìn nhau, trong mắt cả hai đều lộ vẻ kinh ngạc. Lần trước Giang Hàn nói cho hắn mấy canh giờ, kết quả hắn thật sự lĩnh ngộ được một môn không gian truyền tống đạo pháp. Lẽ nào lần này cũng là thật?

Phượng Nghi Quân nghiêm giọng hỏi: “Ngươi nói thật chứ?”

Giang Hàn gật đầu, Phượng Nghi Quân cũng gật đầu đáp: “Được, ta đợi ngươi hai ngày, ngươi bế quan đi!”

Phượng Nghi Quân làm việc sấm rền gió cuốn, xoay người bước ra ngoài. Nàng để Mã Quý ở lại đây chờ, còn mình thì một mình đi đến thổ bảo của Lật Dương Hầu.

Lật Dương Hầu đang xử lý quân vụ, ngẩng đầu nhìn Phượng Nghi Quân một cái rồi hỏi: “Lại đánh hết rồi à?”

Phượng Nghi Quân cười khổ nói: “Tử Tù Doanh chúng ta luôn ở tuyến đầu, người dĩ nhiên là càng đánh càng ít, chẳng lẽ lại càng đánh càng đông sao? Chỉ còn lại tám nghìn người, không bổ sung thêm thì không thể thành quân được nữa.”

“Hết người rồi!”

Lật Dương Hầu lắc đầu nói: “Làm gì có nhiều tử tù như vậy? Hay là ngươi giải tán Tử Tù Doanh, sáp nhập vào các doanh khác đi? Rất nhiều doanh cũng đã bị đánh tan tác, đang trong quá trình tái lập.”

“Giải tán?”

Phượng Nghi Quân nhíu mày, hỏi: “Xóa bỏ thân phận tử tù của họ? Để họ trở thành quân sĩ?”

Lật Dương Hầu lắc đầu: “Thân phận tử tù có thể xóa bỏ một phần dựa theo chiến công. Thời gian qua Tử Tù Doanh đã lập không ít chiến công, cũng nên cho họ chút lợi lộc để khích lệ những tử tù khác dũng mãnh tác chiến.”

“Được!”

Phượng Nghi Quân nghĩ lại cũng thấy có lý. Tám nghìn tử tù đã không còn đủ để thành một quân doanh, hơn nữa quân tâm sĩ khí sa sút nghiêm trọng, chiến lực giảm đi nhiều, chi bằng giải tán sáp nhập vào các doanh khác.

“Soạt soạt soạt~”

Đúng lúc này, bên ngoài có hai bóng người đi vào, là Hoàng Tuyền Quân dẫn theo một người trẻ tuổi.

Hai người nhìn Phượng Nghi Quân một cái, gã thanh niên kia thấy Phượng Nghi Quân thì mắt sáng lên, đáng tiếc nàng chỉ liếc qua một cái rồi không thèm để ý.

Sau khi hai người hành lễ, Hoàng Tuyền Quân nói: “Tam tộc sắp đánh tới Hổ Đầu Phong rồi, Lật Dương Hầu, chúng ta tử chiến hay là rút vào Ngũ Đại Khoáng Khu?”

Lật Dương Hầu hiểu ý của Hoàng Tuyền Quân. Thần trận ở Ngũ Đại Khoáng Khu đã được xây dựng nhiều năm nên mạnh hơn. Tuy Hổ Đầu Phong là tấm lá chắn cuối cùng của Ngũ Đại Khoáng Khu, nhưng rút về đó phòng thủ thì thương vong sẽ ít hơn.

“Cứ sắp xếp một bộ phận quân đội rút lui trước đi!”

Lật Dương Hầu phất tay nói: “Để lại năm doanh phòng thủ một đợt, không thể lãng phí thần trận ở đây được.”

Hoàng Tuyền Quân đã hiểu, đang chuẩn bị lui ra thì Lật Dương Hầu đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nhìn về phía Phượng Nghi Quân nói: “Nửa năm đã đến rồi phải không? Tên nhóc Giang Hàn kia vẫn chưa xuất quan à? Hắn có phải đang cố tình lười biếng trốn tránh chiến trận không?”

“Chuyện đó thì không có!”

Phượng Nghi Quân đáp: “Ta vừa mới gặp hắn, hắn chắc là đã bế quan trong thời gian dài. Hắn bảo ta cho thêm hai ngày nữa, nói rằng sắp diễn hóa thành công rồi.”

“Hả?”

Lật Dương Hầu bật cười, nói giọng giễu cợt: “Tên nhóc này chắc là không khoác lác đấy chứ? Nửa năm trời thì diễn hóa được cái thá gì?”

Hoàng Tuyền Quân có chút hứng thú, hỏi: “Phượng Nghi Quân, ngươi tin thật à?”

Phượng Nghi Quân nhún vai: “Dù sao cũng chỉ hai ngày, ta đợi được. Tên nhóc này khoác lác nói muốn xoay chuyển chiến cuộc, hai ngày sau ta xem hắn xoay chuyển thế nào.”

“Ha ha ha!”

Lật Dương Hầu cười lớn, phất tay nói: “Được rồi, các ngươi lui xuống lo việc đi, hai ngày sau gọi ta một tiếng, bản hầu muốn đến xem thử siêu cấp đạo pháp của hắn.”

“Siêu cấp đạo pháp?”

Gã thanh niên hỏi: “Các vị đang nói đến tên tử tù Khuy Đạo Thất Trọng kia ư? Siêu cấp đến mức nào? Có thể một chiêu diệt được Nhập Đạo cấp không?”

Hoàng Tuyền Quân không trả lời, xoay người đi ra ngoài, chỉ để lại một câu: “Hai ngày sau ta sẽ đến xem.”

Phượng Nghi Quân cũng đi theo ra, gã thanh niên Khuy Đạo Cửu Trọng kia vội vàng bám theo, luôn miệng nói những lời nịnh nọt, rõ ràng là một kẻ ái mộ Phượng Nghi Quân.

Đáng tiếc Phượng Nghi Quân hoàn toàn không để ý tới hắn. Nàng đi đến bên ngoài thổ bảo của Giang Hàn, nói với Mã Quý: “Ngươi về sắp xếp đi, liên hệ với đại thống lĩnh của Thiên Phong Doanh. Giải tán Tử Tù Doanh, sáp nhập vào Thiên Phong Doanh, ngoài ra dựa theo công huân xóa bỏ thân phận tử tù cho ba thành người!”

“Vâng!”

Mã Quý xoay người rời đi, còn Phượng Nghi Quân thì lấy ra một chiếc bồ đoàn, ngồi xếp bằng ngay trước cửa thổ bảo của Giang Hàn, chuẩn bị đợi ở đây hai ngày.

Gã thanh niên Khuy Đạo Cửu Trọng thấy Phượng Nghi Quân không đoái hoài đến mình, ánh mắt hắn nhìn về phía thổ bảo, có chút không thiện cảm, hỏi: “Phượng Nghi Quân, người lại gác cửa giúp tên tử tù này à?”

“Hoàn Nhan Quân, ngươi rảnh rỗi quá hóa rồ phải không?”

Phượng Nghi Quân sa sầm mặt nói: “Có việc thì đi làm, không có việc thì cút đi, đừng có lượn lờ trước mặt ta.”

Phượng Nghi Quân vừa nổi giận, gã thanh niên liền sợ hãi, sờ sờ mũi rồi bay đi mất.

Hai ngày thoáng chốc trôi qua!

Rất nhiều quân sĩ ở Hổ Đầu Phong đã rút đi, quân đội ở các ngọn núi nhỏ gần đó cũng đã rút vào khu mỏ, trên Hổ Đầu Phong chỉ còn lại năm doanh quân trấn thủ.

Trong đó, Tử Tù Doanh sau khi giải tán đã sáp nhập vào Thiên Phong Doanh, vừa hay được điều đến Hổ Đầu Phong.

Hoàng Tuyền Quân, Hoàn Nhan Quân, Thiên Phong Quân cùng hơn mười cường giả cấp Phong Quân đều tập trung tại Hổ Đầu Phong, chuẩn bị phòng thủ tấm lá chắn cuối cùng này của ba khu mỏ lớn.

Thổ bảo nơi Lật Dương Hầu ở đã được dọn sạch, ông ta cũng chuẩn bị rút lui. Ông ta không thể tham chiến, nơi đây vốn là đại bản doanh tiền tuyến, giờ chỉ đành buộc phải dời đến Bắc Thương Thành.

Lật Dương Hầu bước ra, liếc nhìn Phượng Nghi Quân ở cách đó không xa, suy nghĩ một lát rồi đi về phía này.

Hoàng Tuyền Quân dẫn theo Hoàn Nhan Quân và Lộc Sơn Quân cũng đi tới. Mọi người đều tụ tập bên ngoài thổ bảo của Giang Hàn.

Gần đó có không ít quân sĩ, thấy nhiều đại lão tụ tập một chỗ như vậy, ai nấy đều ngoái nhìn.

Lật Dương Hầu nhìn Phượng Nghi Quân, nói: “Thời gian đã đến, gọi tên nhóc đó ra cho chúng ta xem thử đi?”

“Được!”

Phượng Nghi Quân bước vào trong, lần này nàng còn chưa kịp động thủ, mắt Giang Hàn đã mở ra.

Phượng Nghi Quân hỏi: “Thế nào rồi?”

Giang Hàn nhíu mày trầm tư một lát rồi nói: “Đạo pháp đã diễn hóa thành công rồi, uy lực thì không rõ lắm!”

Trong mắt Phượng Nghi Quân thoáng chút thất vọng, rồi nàng khẽ cười lắc đầu, tự thấy có lẽ mình đã kỳ vọng quá cao rồi chăng?

Giang Hàn mới chỉ là Khuy Đạo Thất Trọng, thật sự có thể trông mong hắn lĩnh ngộ được đạo pháp nghịch thiên, xoay chuyển chiến cuộc sao?

Phượng Nghi Quân bước ra, Giang Hàn cũng theo sau.

Vì bế quan trong thời gian dài, cơ thể hắn có chút suy nhược, sắc mặt trắng bệch, trông như người vừa khỏi bệnh nặng.

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Giang Hàn, một vài quân sĩ ở phía xa cũng sáng mắt lên.

Mấy quân sĩ đó chính là người của Giáp Ngũ Bảo thuộc Tử Tù Doanh, Ngô Canh và Long Cửu đều ở trong đó, nhưng không thấy bóng dáng của Hiên Viên Khuynh đâu.

Lật Dương Hầu chắp tay sau lưng nhìn Giang Hàn, mặt không cảm xúc nói: “Hẹn ước nửa năm đã đến, Giang Hàn, lại đây cho bản hầu xem siêu cấp đạo pháp của ngươi đi.”

“Phụt…”

Hoàn Nhan Quân không nhịn được mà bật cười chế nhạo: “Siêu cấp đạo pháp? Đúng là khoác lác vang trời!”

Giang Hàn liếc nhìn Hoàn Nhan Quân, hắn suy nghĩ một lát rồi nói: “Ta cần một người để thử nghiệm, vị đại nhân này… hay là ngài qua đây đánh ta một chưởng?”

“Ồ?”

Hoàn Nhan Quân nhướng mày nói: “Nói ngươi béo ngươi còn thở dốc à? Vậy thì ta không khách sáo đâu!”

“Vút!”

Hoàn Nhan Quân lóe lên, như một bóng ma lướt tới, giơ tay vỗ vào đầu Giang Hàn, dường như muốn cho hắn một bài học.

“Ong~”

Lòng bàn tay Giang Hàn sáng lên ánh sáng chín màu, hắn tiện tay vung ra, một dòng sông chín màu xuất hiện, cuồn cuộn lao về phía Hoàn Nhan Quân.

Một chuyện vô cùng kỳ diệu đã xảy ra—

Dòng sông này không rộng, đường kính chỉ khoảng hai trượng, nhưng tốc độ cực nhanh, lập tức đánh trúng Hoàn Nhan Quân.

Nhưng ngay khoảnh khắc Hoàn Nhan Quân chạm vào dòng sông, cả người hắn đột nhiên thu nhỏ lại, biến thành kích thước của một con muỗi.

Cơ thể hắn bị cuốn vào trong dòng sông chín màu, và dòng sông này nhanh chóng kéo dài ra xa.

Hoàn Nhan Quân ở bên trong cố sức giãy giụa, nhưng cơ thể dường như hoàn toàn không chịu sự khống chế của mình, thuận theo dòng sông trôi đi với tốc độ cực nhanh…

“Hừm…”

Thấy cảnh này, đồng tử của Lật Dương Hầu đột nhiên co rút lại, thân thể mềm mại của Phượng Nghi Quân kịch liệt run lên. Gương mặt lạnh như tiền của Hoàng Tuyền Quân cũng hiếm khi lộ ra vẻ kinh hãi, Lộc Sơn Quân và những người khác đều ngây người.

Hàng trăm quân sĩ ở phía xa lại càng mang vẻ mặt như gặp phải quỷ.

Dòng sông lan ra với tốc độ cực nhanh, có mấy chục quân sĩ né không kịp cũng bị dòng sông va phải, sau đó toàn bộ thân hình đều biến thành kích thước của một con muỗi, bị cuốn vào trong đó…
Đề xuất Tiên Hiệp: Yêu Long Cổ Đế (Dịch)