Võ Toái Tinh Hà
Chương 692: Tổ Giới Nhân Tộc
Ầm ầm ầm!
Giữa một vùng núi non trùng điệp, bốn người đang kịch chiến với một con cự thú.
Con cự thú này thân hình to lớn như một ngọn núi nhỏ, bốn người vây quanh nó bay tới bay lui tựa như bốn con muỗi. Công kích của bốn người đánh lên người nó, chẳng khác nào muỗi chích một nốt...
Con cự thú trông như một con cua khổng lồ, nó có mấy chục cái chân, mỗi cái chân đều sắc bén như một lưỡi hái.
Nó còn có tám con mắt, tất cả đều ánh lên tia máu đỏ rực.
Thân hình nó chẳng cần di chuyển cũng có thể nhìn thấy mọi đòn tấn công từ bốn phương tám hướng, rồi vung những chiếc càng sắc lẻm chém về phía bốn người.
Trong bốn người, ba người thân hình liên tục lóe lên né tránh, tránh đi những chiếc càng sắc như lưỡi hái kia, đồng thời tung ra công kích oanh tạc con cự thú. Còn lại là một nữ tử thân hình thướt tha, từ xa bay vòng quanh con cự thú, thỉnh thoảng lại bắn ra những mũi quang tiễn.
Nói về sát thương gây ra cho cự thú, người hiệu quả nhất lại chính là nữ tử có dung mạo thanh thuần, dáng người yêu kiều này.
Bởi vì quang tiễn của nàng có thể bắn sâu vào vết thương của con cự thú, không ngừng xé rách và đốt cháy miệng vết thương, ngăn không cho nó tự hồi phục.
Một thanh niên tay cầm ngân sắc chiến đao cũng vô cùng hung hãn. Mỗi nhát đao hắn chém ra đều có lôi cầu gào thét bay đi, chấn động tiến vào cơ thể cự thú, phá hủy nhục thân của nó từ bên trong.
Còn có một tiểu hòa thượng đầu trọc, thân pháp cực kỳ linh hoạt, bay sát rạt bên người cự thú, thỉnh thoảng lại dùng chiến kích đâm tới một nhát. Tay kia của hắn cầm một chuỗi Phật châu, chốc chốc lại quất mạnh chuỗi Phật châu vào người cự thú. Phật châu sẽ tỏa ra từng luồng Phật quang, khiến cho hành động của nó trở nên chậm chạp.
Người thứ tư là một tiểu thư xinh đẹp dịu dàng, động tác của nàng vô cùng tao nhã, vung kiếm mà tựa như đang múa kiếm, trông rất đẹp mắt. Chiến lực của nàng có phần yếu hơn, nhưng cũng có thể để lại từng vết thương trên người cự thú.
Bốn người đã chiến đấu được một lúc. Không phải bọn họ muốn đánh, mà là do con cự thú này tốc độ quá nhanh, cứ bám riết không tha, bọn họ không tài nào cắt đuôi được, chỉ đành khổ chiến.
Con cự thú này tuy tốc độ nhanh, phòng ngự mạnh, nhưng may là sức tấn công không quá đáng sợ. Vì vậy, dưới sự công kích liên tục của bốn người, nó đã đầy mình thương tích.
Trông nó có vẻ không được thông minh cho lắm, hai mắt đỏ ngầu, giống như đang trong trạng thái cuồng bạo.
Nếu là yêu thú bình thường, bị thương đến mức này đã sớm tháo chạy, nhưng con cự thú này lại không biết mệt mỏi mà tiếp tục tấn công bốn người.
“Con cự thú này dường như không có linh trí, e là sẽ bất tử bất hưu. Tấn công chân của nó, làm ảnh hưởng đến tốc độ, sau đó chúng ta rút lui!”
Giang Hàn chém ra một đao nữa, quyết định từ bỏ ý định giết chết con cự thú này.
Nhục thân của con cự thú này quá mạnh, cứ tấn công thế này thì phải mất mấy canh giờ mới giết được nó, hắn không muốn lãng phí thời gian với một con cự thú mất trí ở đây.
Hắn vung đao chém về phía một cái chân như lưỡi hái, năm quả lôi cầu lập tức chui vào bên trong rồi phát nổ.
Cái chân đó lập tức bị nổ cho máu thịt be bét. Giang Hàn nhìn sang Võ Yêu Nhi, nói: “Võ Yêu Nhi, bắn vào cái chân đó!”
Nói xong, Giang Hàn xoay người, chém về phía một cái chân khác. Bên kia, Võ Yêu Nhi vội vàng giương cung, mấy mũi quang tiễn liên tục bắn vào lỗ máu trên cái chân bị thương.
Hiên Viên Khuynh và Phương Mộng Dao cũng bắt đầu tấn công mỗi người một chân. Phòng ngự ở chân của con cự thú rất mạnh, nhưng dưới sự tấn công liên tiếp của bốn người, chẳng mấy chốc từng cái chân một bị gãy lìa.
Nửa canh giờ sau, hơn mười trong số bốn mươi mấy cái chân của con cự thú đã bị chặt đứt, lại còn là những cái chân ở hai bên khác nhau. Thân thể nó không thể giữ thăng bằng được nữa, một bên thân đổ ầm xuống đất, giận dữ gầm rống.
“Đi!”
Giang Hàn thấy đã ổn, liền vung tay, dẫn ba người bay thẳng về phía xa.
Phía sau, con cự thú gào thét đuổi theo, nhưng vì chân một bên đã bị chặt đứt, tốc độ của nó giảm đi rất nhiều, không thể đuổi kịp bốn người Giang Hàn.
Bốn người phi như bay mấy trăm dặm, phía sau không còn động tĩnh gì nữa, bèn giảm tốc độ lại một chút, vừa đi vừa hồi phục nguyên khí.
“Giang Hàn ca ca!”
Võ Yêu Nhi thở hổn hển mấy hơi rồi nói: “Dãy núi này có thật nhiều cự thú, con nào con nấy cũng to lớn mà linh trí lại có vẻ không cao. Đây là loại yêu thú đặc hữu ở tầng thứ tư của Thần Ma chiến trường sao?”
“Chắc vậy!”
Giang Hàn gật đầu, nhìn quanh một lượt rồi nói: “Thiên địa linh khí ở tầng này vô cùng nồng đậm. Các ngươi thử hấp thu Đại đạo chi lực xem, cũng đậm đặc hơn Tinh Trần Giới mấy lần.”
“Hoàn cảnh như vậy thai nghén ra những cự thú cường đại cũng là chuyện bình thường, chỉ không hiểu vì sao chúng lại không có linh trí.”
Bốn người rời khỏi đầm lầy tiến vào vùng núi đã được bốn ngày. Mấy ngày nay, bọn họ đã gặp phải năm con cự thú cường đại, mỗi con đều có chiến lực ngang với Địa Tiên, thân hình khổng lồ, nhưng lại không có linh trí.
Hiên Viên Khuynh và hai người kia nghe vậy liền dừng lại, khoanh chân nhập định. Một lát sau, Hiên Viên Khuynh mở mắt gật đầu nói: “Quả nhiên nồng đậm hơn gấp ba lần. Chẳng trách nơi này Phá Hư Cảnh đầy rẫy, Địa Tiên nhiều không đếm xuể.”
Phương Mộng Dao và Võ Yêu Nhi nhìn nhau, Phương Mộng Dao suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Có phải có những giới diện vô cùng rộng lớn, Đại đạo chi lực cực kỳ nồng đậm, nên rất dễ dàng sinh ra chí cường giả? Tinh Trần Giới của chúng ta là một giới diện tương đối nhỏ, Đại đạo chi lực loãng, nên số lượng cường giả mới hiếm hoi như vậy.”
Hiên Viên Khuynh nói tiếp: “Cũng gần như vậy. Giống như cá nuôi trong ao thì lớn nhất cũng chỉ đến thế thôi, làm sao so được với cá ở sông lớn, biển rộng.”
Võ Yêu Nhi nhíu mày: “Bắc Thương Thành là một trong những đại bản doanh của Nhân tộc. Nói cách khác... Nhân tộc còn chiếm giữ rất nhiều giới diện khác? Còn có những giới diện của Nhân tộc vô cùng cường đại sao?”
“Có!”
Hiên Viên Khuynh nói: “Ông nội ta từng nói, Nhân tộc có một Tổ Giới, nghe đồn là nơi đầu tiên sinh ra Nhân tộc. Giới diện đó vô cùng rộng lớn, bên trong có vô số cường giả Nhân tộc, đó là thánh địa của Nhân tộc chúng ta.”
“Nhân tộc Tổ Giới!”
Đôi mắt ba người Giang Hàn đều sáng lên, trong lòng không khỏi hướng về. Tổ Giới của Nhân tộc, thánh địa của Nhân tộc! Sẽ có bao nhiêu cường giả Nhân tộc đây? Chẳng lẽ cường giả Bất Hủ Cảnh cũng có rất nhiều sao?
“Đi thôi, bây giờ nói những chuyện này cũng vô nghĩa!”
Một lát sau, Giang Hàn xua tay nói: “Chúng ta có đến được Bắc Thương Thành hay không còn chưa biết. Chờ đến được đó rồi, mọi chuyện tự khắc sẽ rõ.”
Mọi người gật đầu, bốn người tiếp tục lao về phía đông.
Đi được một canh giờ, phía trước xuất hiện một hẻm núi khổng lồ, hai bên là vách đá dựng đứng, cao chọc trời.
Bốn người nhìn nhau, sắc mặt đều trở nên ngưng trọng.
Trọng lực ở nơi này vô cùng khủng khiếp, bọn họ không thể bay cao được. Càng bay lên cao, trọng lực càng mạnh. Ngay cả Giang Hàn cũng chỉ có thể bay cao hơn mười trượng.
Vách đá hai bên cao ít nhất cũng cả trăm trượng, bọn họ không thể bay lên được, mà có trèo lên thì e rằng cũng khó đi được một bước. Vì vậy, chỉ còn cách đi xuyên qua hẻm núi.
Hẻm núi này sâu hun hút và tăm tối, từ xa đã nghe thấy tiếng gió rít chói tai, bên trong chắc chắn ẩn chứa nguy hiểm khôn lường.
Thế nhưng, bốn người đã đi dọc hai bên mấy chục dặm mà vẫn không thấy điểm cuối, đành phải quay lại hẻm núi. Xem ra, muốn tiếp tục đi về phía đông thì bắt buộc phải xuyên qua nơi này.
“Đi thôi!”
Giang Hàn nhìn ba người một lượt rồi xách đao lên, dẫn đầu lao về phía hẻm núi.
“Vù vù~”
Khi đến cửa hẻm núi, Giang Hàn nghe thấy bên trong vang lên những âm thanh như ma gào sói tru, theo sau đó là một cơn cuồng phong dữ dội thổi tới.
Cơn gió này cực kỳ mạnh, thân hình hắn đứng không vững, suýt chút nữa đã bị thổi bay đi.
“Không ổn—”
Giang Hàn vội cắm mạnh Trảm Thần đao xuống đất để ổn định thân hình.
Hắn nhắm mắt cảm nhận một chút rồi trầm giọng nói: “Tiếng gió này mang theo công kích linh hồn. Ba người các ngươi có chịu được không? Nếu không chịu được thì vào Trấn Ma Tháp đi.”
Cơn gió trong hẻm núi này, Giang Hàn cảm thấy có chút quen thuộc.
Nó giống như Yêu Phong ở Yêu Phong hải vực, nhưng hắn cảm giác gió ở đây mạnh hơn Yêu Phong gấp mười, thậm chí gấp trăm lần.
Đề xuất Tiên Hiệp: Phổ La Chi Chủ [Dịch]