Võ Toái Tinh Hà

Chương 480: Đôi mắt đó đáng sợ đến cực điểm



Quái bàn hai màu trắng đen xoay tròn tít mù. Ngay sau đó, trên Vân Đỉnh Thiên Không, gió nổi mây vần, mây đen giăng kín, một tia lôi điện màu tím len lỏi du tẩu bên trong.

“Khởi!”

Bán Quái Tiên Nhân hai tay nâng lên, quái bàn bay vút lên không, tốc độ xoay tròn mỗi lúc một nhanh. Ngay sau đó, một luồng tử quang phóng thẳng lên trời, bắn thẳng vào tầng mây giữa không trung.

Tia lôi điện màu tím trong tầng mây xé toạc mây đen, rít gào lao về phương bắc, trong nháy mắt đã đi xa hàng tỷ vạn dặm.

Phượng Ngâm và mấy tiểu Thanh Y đứng bên cạnh đều căng thẳng nhìn Bán Quái Tiên Nhân, chờ lão bói quẻ xong.

Đặc biệt là Phượng Ngâm, trong lòng vô cùng thấp thỏm. Nếu phụ mẫu của Giang Hàn đã chết, lần bói quẻ này coi như công cốc.

Đến lúc đó, muốn Bán Quái Tiên Nhân bói thêm một quẻ nữa, e rằng lão sắc quỷ này lại giày vò nàng năm ngày năm đêm.

Nghĩ đến đây, Phượng Ngâm bất giác vặn vẹo thân mình, cảm thấy có chút buồn nôn...

Bán Quái Tiên Nhân nhắm mắt, bất động. Lần trước chỉ mất thời gian một nén nhang, lần này đã qua ba nén nhang mà lão vẫn chưa mở mắt.

“Tình hình gì đây?”

Phượng Ngâm ngờ vực chớp mắt, nàng từ từ bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt Bán Quái Tiên Nhân, kinh ngạc nhìn lão.

“Phụt!”

Nàng vừa mới ngồi xổm xuống, Bán Quái Tiên Nhân đã đột ngột há miệng, phun ra một ngụm máu tươi.

Phượng Ngâm không kịp đề phòng, bị máu phun đầy mặt. Nàng nổi trận lôi đình, buột miệng chửi: “Lão già kia, ngươi làm gì vậy?”

“Bịch!”

Ai ngờ Bán Quái Tiên Nhân cứ thế ngã ngửa ra sau, gáy đập mạnh xuống sàn, phát ra tiếng động vang dội.

“Hử?”

Phượng Ngâm lau vội vết máu trên mặt, thân hình lóe lên lao tới kiểm tra, phát hiện Bán Quái Tiên Nhân đã ngất lịm đi.

Hơn nữa, sắc mặt lão trắng bệch như tờ giấy, khí tức yếu ớt đến cực điểm, linh hồn thức hải cũng trở nên cực kỳ bất ổn, tựa như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

“Chuyện này…”

Phượng Ngâm mặt mày kinh hãi, vội lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng Bán Quái Tiên Nhân, đồng thời vận chuyển huyền lực truyền vào cơ thể giúp lão chữa thương.

Chờ ròng rã nửa canh giờ, Bán Quái Tiên Nhân mới yếu ớt mở mắt, trong con ngươi tràn ngập vẻ kinh hãi.

Lão nói: “Phượng Ngâm, ta cho ngươi một lời khuyên — hãy lập tức từ bỏ việc truy sát Giang Hàn, đồng thời trả lại hồn phách cho Giang Li.”

“Đồng thời, bằng mọi giá phải kết giao với Giang Hàn, hóa giải thù hận, nếu không Thanh Y Cung sớm muộn gì cũng bị diệt vong!”

“Hả?”

Phượng Ngâm ngẩn người, Bán Quái Tiên Nhân nói vậy là có ý gì? Lão già này lên cơn động kinh sao?

Thanh Y Cung và Giang Hàn đã thành ra thế này, Bán Quái Tiên Nhân lại bảo bọn họ bắt tay làm hòa với Giang Hàn? Còn phải bằng mọi giá?

Phượng Ngâm lạnh lùng nhìn Bán Quái Tiên Nhân, hỏi: “Ý ngươi là gì? Nói cho rõ!”

Bán Quái Tiên Nhân ngay cả sức ngồi dậy cũng không có, lão hít một hơi thật sâu, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi: “Ta thông qua huyết mạch của Giang Li để truy tìm khí tức của phụ mẫu nàng. Ta đã truy theo mấy vạn tỷ dặm, cuối cùng cũng cảm ứng được một bóng hình nữ tử mờ ảo.”

“Nữ tử đó quay đầu lại, nhìn ta một cái. Đôi mắt ấy vô cùng đáng sợ, chỉ một ánh nhìn thôi mà linh hồn ta đã bị trọng thương…”

“Cái gì?”

Phượng Ngâm trợn tròn mắt, trong đó tràn ngập vẻ khó tin.

Bán Quái Tiên Nhân là cường giả có chiến lực Địa Tiên đỉnh phong, hơn nữa lão chỉ dùng một luồng thần niệm để truy theo khí tức huyết mạch. Vậy mà kẻ kia có thể cách xa hàng tỷ vạn dặm, thông qua một luồng thần niệm để làm trọng thương linh hồn của lão?

Nếu không phải linh hồn thức hải của Bán Quái Tiên Nhân lúc này đang hỗn loạn, rõ ràng đã bị trọng thương, thì dù có đánh chết Phượng Ngâm cũng không tin trên đời này lại có cường giả như vậy.

“Không thể nào!”

Phượng Ngâm trầm tư một lúc rồi lắc đầu nói: “Tại thế giới này, nếu nói về hồn tu, Mị Linh hẳn là kẻ mạnh nhất, không ai có tạo nghệ về linh hồn cao hơn nàng.”

“Ngay cả mấy cường giả tu luyện linh hồn của Tam Đại Bất Hủ cấp thế lực cũng không bằng Mị Linh, mà mấy người đó đều là nam nhân.”

“Cách xa hàng tỷ vạn dặm mà có thể làm trọng thương linh hồn của một Địa Tiên, Mị Linh tuyệt đối không làm được. Tiên nhân, ngài có nhầm không vậy!”

“Không nhầm!”

Bán Quái Tiên Nhân nhắm mắt lại, vẻ mặt đau đớn, lão hít sâu một hơi để nghỉ ngơi rồi mới nói: “Ta cảm thấy nữ tử đó hình như không ở giới này!”

“Cái gì?”

Phượng Ngâm run lên, rồi lắc đầu chế giễu: “Ý ngươi là mẫu thân của Giang Hàn không ở giới này, mà là cường giả của giới khác? Ngươi đang nói mê sảng phải không? Mấy ngàn năm nay, ngươi đã thấy ai có thể sống sót vượt qua Giới Hà chưa?”

“Không biết, ta cũng không nghĩ ra!”

Bán Quái Tiên Nhân lắc đầu, rồi thở dài: “Ta chỉ nói đến thế, ngươi không tin thì lão đạo cũng đành chịu. Tìm cho ta một căn phòng, ta cần bế quan ba tháng để liệu thương.”

Đôi mắt yếu ớt của Bán Quái Tiên Nhân đã không mở nổi nữa. Ánh mắt Phượng Ngâm lóe lên, nàng đưa tay đặt lên trán lão.

Nàng kiểm tra cẩn thận một lượt, xác nhận linh hồn Bán Quái Tiên Nhân đã bị trọng thương thật, lúc này mới phất tay, để hai nữ đệ tử đưa lão đến thiên điện.

Phượng Ngâm đi đi lại lại trong đại điện mấy vòng, sau đó thân hình lóe lên, bay ra khỏi Phượng Ngâm Cung, đi thẳng đến Hồn Cung.

Nàng đáp xuống một cung điện trang nhã, nơi có một bạch y nữ tử đang ngồi yên tĩnh.

Bạch y nữ tử không rõ tuổi tác, nhưng dung mạo như một thiếu phụ đôi mươi, da trắng nõn, khí chất hiền thục.

Trước mặt nàng có một tách trà nhưng không uống, tay cầm một cuốn sách nhưng không xem, thay vào đó là nhắm mắt ngồi xếp bằng.

Khi Phượng Ngâm bước vào, nữ tử kia vẫn nhắm mắt, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Chuyện gì?”

Phượng Ngâm kể lại tình hình sau khi Bán Quái Tiên Nhân bói quẻ, rồi mới hỏi: “Mị Linh, ngươi nói xem Bán Quái Tiên Nhân có phải đang nói sảng không? Có phải lão cố tình giả vờ bị thương không, hay là ngươi qua xem thử?”

Mị Linh mở mắt ra. Đôi mắt nàng tựa như một đại dương sâu thẳm vô tận, bất cứ ai nhìn vào cũng như muốn chìm đắm trong đó.

Nàng nhìn Phượng Ngâm một cái, mày liễu nhíu lại, nói: “Lão ta không phải hồn tu, ngươi đã dò xét thấy linh hồn lão bị trọng thương thì chắc chắn không sai đâu.”

“Có hai khả năng!”

Mị Linh trầm ngâm một lát rồi nói: “Một là những gì lão nói là thật. Hai là khi bói quẻ đã xảy ra vấn đề, linh hồn bị phản phệ. Để che giấu sự bất tài của mình, lão đã bịa ra một câu chuyện.”

Phượng Ngâm khẽ gật đầu, hỏi: “Vậy ngươi cho rằng lão nói thật, hay là cố tình bịa chuyện?”

“Dù thật hay giả, chuyện này chúng ta đã không còn đường lui rồi.”

Mị Linh nói với vẻ mặt vô cảm: “Ngươi nghĩ xem, chúng ta đã tách một phách của Giang Li, lại nhiều lần mai phục ám sát Giang Hàn. Nếu mẫu thân của hắn thật sự là tuyệt thế cường giả, liệu có tha cho chúng ta không?”

“Lùi một vạn bước mà nói, nếu mẫu thân của Giang Hàn thật sự là tuyệt thế cường giả, vậy chắc chắn không ở giới này. Nếu không, Giang Li ở Hồn Cung bao nhiêu năm như vậy, mẫu thân của hắn đã sớm giết đến Vân Đỉnh Thiên Cung rồi.”

“Đã không ở giới này, chúng ta có gì phải sợ? Vượt qua Giới Hà đâu phải chuyện dễ dàng! Nếu có thể qua lại dễ như vậy, thì bao nhiêu năm qua sao mẫu thân của hắn không quay về?”

“Ừm! Cũng có lý, vậy không cần quan tâm đến chuyện mẫu thân của hắn nữa, chúng ta tiếp tục truy sát Giang Hàn.”

Phượng Ngâm khẽ gật đầu, nói: “Chỉ là… linh hồn lão hỗn đản đó bị thương, e là không thể tiếp tục bói quẻ được nữa. Hơn nữa, cảm giác như lão đã bị dọa sợ, có lẽ sẽ không tiếp tục giúp chúng ta truy tìm Giang Hàn đâu.”

“Vù!”

Một chiếc hộp ngọc xuất hiện từ không gian giới chỉ của Mị Linh. Nàng đưa cho Phượng Ngâm và nói: “Đây là Thất Hồn Thảo thượng hạng, ngươi cho lão uống vào. Vết thương linh hồn sẽ hồi phục nhanh hơn, nhiều nhất là hai tháng sẽ khỏi hẳn. Còn việc làm sao để lão tiếp tục bói quẻ truy tìm Giang Hàn, thì phải xem bản lĩnh của ngươi…”

“Hừ!”

Phượng Ngâm lộ vẻ tức giận, nghiến răng nói: “Mị Linh, ngươi không biết đâu, lão sắc ma đó biến thái đến mức nào đâu...”

Mị Linh nhắm mắt lại, phất tay nói: “Đi đi, bói ra được phương vị của Giang Hàn thì báo cho ta một tiếng, ta sẽ đích thân đi truy sát hắn!”
Đề xuất : Đạo sĩ tản mạn kì