Võ Toái Tinh Hà
Chương 205: Là sống hay chết
Trở lại Thiên Nhai đảo, lần này Bách Lý Câu không tổ chức tiệc mừng công cho Giang Hàn, mà lại để mọi người quay về trước chờ tin tức.
Chờ khoảng một canh giờ, Khương Lãng mới một mình lủi thủi quay về.
Giang Hàn và những người khác cũng không lo lắng cho sự an toàn của hắn, dẫu sao trong ngoài đảo đều có cao thủ của Phi Tiên Điện tuần tra, còn có cường giả của Vọng Nguyệt Các ẩn mình trong đó, Tử Thần Sơn chắc chắn không dám làm càn.
"Các ngươi không phải người mà, bỏ mặc ta như vậy!"
Khương Lãng vừa vào đã tức giận trừng mắt nhìn mọi người. Hùng Tinh Tinh bĩu môi hừ một tiếng: "Đáng đời, ai bảo ngươi đi trêu ghẹo Lục sư tỷ làm gì?"
Tả Y Y gật đầu nói: "Ngươi và Lục Tịch đúng là một đôi trời sinh, nhưng mà... mập mạp, không phải ta xem thường ngươi đâu. Ngươi muốn tán tỉnh Lục Tịch, khó như cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga vậy. Đúng là mặt thì xấu mà chơi thì bời..."
"Hầy, ta đây chỉ thích võ mồm thôi, ngươi tưởng ta thật sự thích Lục Tịch chắc?"
Khương Lãng liếc đôi môi đang bĩu ra của Hùng Tinh Tinh rồi nói: "Loại nữ nhân đó đâu phải là người vợ tốt, vừa lẳng lơ vừa phóng đãng, cưới về chắc ngày nào cũng phải đội nón xanh."
"Hơn nữa, tuy nàng ta xinh đẹp, nhưng nói đi nói lại thì ba người các ngươi cũng đâu có kém. Đặc biệt là Băng Băng và Tinh Tinh, khí chất còn hơn nàng ta nhiều."
Hùng Tinh Tinh nghe vậy liền không bĩu môi nữa, Kỳ Băng thì chẳng thèm liếc Khương Lãng lấy một cái, còn Tả Y Y lại nổi giận, trừng mắt nhìn Khương Lãng nói: "Ngươi có ý gì? Ta không bằng Lục Tịch ư?"
Khương Lãng liếc nhìn bộ ngực phẳng như một mảnh đồng bằng của Tả Y Y, nói: "Y Y, nếu ngươi có thể ăn vài ngàn cân đu đủ, ta đảm bảo sau này ngươi sẽ quyến rũ hơn Lục Tịch nhiều."
"Ngươi đi chết đi!"
Tả Y Y nổi điên, bắt đầu đuổi giết Khương Lãng khắp sân.
Giang Hàn và Ngưu Mãnh ngồi một bên xem náo nhiệt. Khương Lãng rảnh rỗi là lại thích chọc ghẹo Tả Y Y, mấu chốt là lần nào Tả Y Y cũng tức đến điên người, bọn họ lại vui vẻ ngồi xem kịch.
Thắng liên tiếp năm trận, không chỉ nhận được công huân hậu hĩnh, mà có lẽ còn giành được nửa tấm vé vào cửa Thần Ma chiến trường, tâm trạng của Giang Hàn rất tốt.
Cách đây không lâu mới đột phá Sơn Hải cảnh nhất trọng, hắn quyết định nghỉ ngơi vài ngày để thư giãn tinh thần, không đi tu luyện nữa.
Khương Lãng và Tả Y Y đuổi đánh một hồi, cuối cùng Khương Lãng phải đưa cho Tả Y Y một túi linh quả lớn thì màn kịch mới kết thúc.
Tả Y Y ném linh quả lên bàn, mọi người bắt đầu gặm.
Khương Lãng tự lấy một quả, ánh mắt hướng về Giang Hàn, cười trêu chọc: "Tiểu Hàn Hàn, trên đường về, không ít người hỏi thăm ta, xem ngươi có phải là đệ tử của một hào môn nào đó đang ẩn mình không đấy."
"Hắn mà là hào môn đệ tử cái quái gì!"
Tả Y Y vừa gặm linh quả vừa nói: "Lúc trước nếu không phải ta tình cờ đi ngang qua Giang Gia trấn, hai huynh muội họ có lẽ đã sớm bị Hàn Sĩ Kỳ giết rồi."
Giang Hàn im lặng không nói, một lát sau hắn ngẩng đầu nhìn Khương Lãng hỏi: "Ngươi có từng nghe nói về siêu cấp gia tộc nào họ Nhan không?"
"Nhan?"
Khương Lãng hỏi lại: "Ngươi hỏi cái này làm gì? Ngươi đâu có họ Nhan."
Giang Hàn có phần căng thẳng, hỏi: "Ngươi đã từng nghe qua chưa? Chuyện này rất quan trọng."
Khương Lãng nhíu mày, suy nghĩ một lúc, rồi lấy ra một cuốn sổ và lật xem.
Giang Hàn liếc qua vài lần, phát hiện cuốn sổ này ghi chép tình hình các thế lực lớn ở các châu.
Khương Lãng lật rất nhanh, sau khoảng một nén nhang, hắn gấp cuốn sổ lại nói: "Ở Cửu Châu đại lục có không ít cường giả họ Nhan, còn ở Loạn Tinh hải có bao nhiêu thì ta không biết. Ta vừa thống kê sơ bộ, cường giả họ Nhan đạt đến Thiên Nhân cảnh trở lên có khoảng hai ba mươi người."
"Ồ?"
Mắt Giang Hàn sáng lên, vội hỏi: "Vậy có nữ tử nào tên Nhan Thấm không? Khoảng bốn mươi tuổi, cảnh giới có lẽ cũng từ Thiên Nhân cảnh trở lên."
"Chắc là không có!"
Khương Lãng lắc đầu nói: "Người có thể đạt tới Thiên Nhân cảnh trở lên ở độ tuổi này đều là tuyệt thế thiên tài. Nếu xuất thân từ hào môn thì chắc chắn sẽ có danh tiếng ở Cửu Châu đại lục, nhưng ta chưa bao giờ nghe nói đến. Đương nhiên, cũng có thể là do ta kiến thức nông cạn, dù sao Cửu Châu đại lục rộng lớn như vậy."
"Ừm!"
Giang Hàn có chút buồn bã cúi đầu. Bọn họ bây giờ đang ở Loạn Tinh hải, nếu ở Cửu Châu đại lục, Khương Lãng còn ở Khương gia, hắn có thể nhờ giúp đỡ điều tra, nhưng bây giờ lại không có cách nào.
Nhan Thấm là mẫu thân của Giang Hàn, đã mất tích bảy năm. Trước đây Giang Hàn ngay cả Giang Gia trấn cũng không thể rời khỏi. Bây giờ có cơ hội, hắn nhất định phải tìm cách dò la tung tích của phụ mẫu mình.
Mọi người tuy có chút tò mò, nhưng thấy Giang Hàn tâm trạng sa sút nên cũng không hỏi nhiều. Ba nữ tử cáo từ trở về tiểu viện bên cạnh.
Đợi ba người đi rồi, Ngưu Mãnh vào phòng ngủ, lúc này Khương Lãng mới nhỏ giọng hỏi: "Nhan Thấm là mẫu thân của ngươi?"
"Ừm!"
Giang Hàn không giấu giếm, gật đầu nói: "Bảy năm trước phụ mẫu ta đều mất tích, đến nay không có bất kỳ tin tức gì. Toan Nghê thú và tiểu hồ ly thực ra là do mẫu thân ta thuần hóa..."
Giang Hàn kể lại cho Khương Lãng nghe những chuyện đã gặp trong sơn cốc. Khương Lãng xuất thân hào môn, kiến thức sâu rộng, Giang Hàn hy vọng Khương Lãng có thể giúp hắn phân tích xem rốt cuộc tình hình của phụ mẫu hắn là thế nào.
"Chuyện này?"
Sau khi nghe kỹ toàn bộ câu chuyện, vẻ mặt của Khương Lãng vô cùng đặc sắc. Nếu không phải do chính Giang Hàn kể, hắn chắc chắn sẽ không tin.
Một nữ tử xinh đẹp, bí ẩn và mạnh mẽ, có thể thuần phục cả Toan Nghê thú, lại đi lấy một tiểu võ giả của một tiểu tộc như Giang Hận Thủy.
Hơn nữa lại sống ẩn dật ở Giang Gia trấn suốt mười năm, chưa bao giờ để lộ thực lực võ đạo mạnh mẽ của mình.
Sau đó hai người bỏ lại đứa con trai mười tuổi và con gái năm tuổi, đột nhiên mất tích, không còn chút tin tức nào.
Chuyện này nghe thế nào cũng giống một câu chuyện kỳ lạ được bịa đặt, vậy mà lại xảy ra với chính Giang Hàn.
Khương Lãng trầm ngâm, mất hết nửa nén nhang mới nói: "Có một điều ta có thể chắc chắn, phụ mẫu ngươi mất tích bảy năm trước, khả năng rất lớn không phải là đã chết."
"Với chiến lực của mẫu thân ngươi, toàn bộ cường giả của Thất Sát phủ kéo đến cũng không đủ cho bà ấy giết. Muốn giết được bà ấy, trừ khi là gia gia hoặc nhị gia gia của ta ra tay, nhưng ta chưa từng nghe nói về chuyện này."
"Sâu trong Thiên Hồ sơn mạch có những tồn tại rất đáng sợ, nhưng bá mẫu đã sống ở Giang Gia trấn mười năm, chắc chắn hiểu rõ về những tồn tại đó. Bà ấy sẽ không vô cớ đi khiêu khích, càng không thể mang theo phụ thân ngươi cùng đi mạo hiểm."
"Còn một điểm nữa, mẫu thân ngươi chắc chắn là tiểu thư của một siêu cấp hào môn. Ngươi tu luyện đến cảnh giới hiện tại hẳn cũng đã biết, muốn tu luyện đến Thiên Nhân cảnh trước bốn mươi tuổi khó đến mức nào? Cần tiêu tốn bao nhiêu thiên tài địa bảo, những thế lực nhỏ hay gia tộc bình thường không thể bồi dưỡng nổi."
Phân tích của Khương Lãng rất có lý, mắt Giang Hàn sáng lên, hắn nhìn chằm chằm vào Khương Lãng hỏi: "Vậy rốt cuộc họ đã đi đâu? Dù có việc đột xuất, cũng không thể không để lại một bức thư chứ."
"Ta không biết!"
Khương Lãng lắc đầu nói: "Giang Hàn, ngươi đừng vội. Chuyện đã qua bảy năm rồi, ngươi có vội cũng vô ích. Hay là thế này, để sau ta tìm cách gửi tin cho Bất Tử gia gia của ta, nhờ ông ấy giúp điều tra chuyện của mẫu thân ngươi."
"Đúng rồi... không phải ngươi nói có bức họa của mẫu thân ngươi sao? Để sau ta sao chép lại một bức, Bất Tử gia gia của ta có mối quan hệ rộng khắp Cửu Châu đại lục, có lẽ sẽ dò la được chút tin tức."
"Được!"
Giang Hàn gật đầu, trong mắt ánh lên một tia hy vọng.
Tất nhiên, trong lòng hắn thực ra hiểu rất rõ, khả năng tìm được mẫu thân không lớn.
Nếu có thể dễ dàng tìm thấy, có lẽ mẫu thân hắn đã sớm trở về, dù không về cũng sẽ âm thầm sắp xếp người chăm sóc hai huynh muội, tệ nhất cũng sẽ phái người mang một bức thư đến cho hắn.
Giang Hàn khẽ thở dài, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, thầm thì trong lòng: "Mẫu thân, phụ thân, hai người rốt cuộc còn sống hay đã chết? Nếu còn sống, giờ này hai người đang ở đâu?"
Đề xuất Tiên Hiệp: Đại Chúa Tể (Dịch)