Võ Toái Tinh Hà
Chương 135: Một người xoay chuyển
Khương Lãng, người đã mất tích nhiều ngày, đột nhiên xuất hiện. Hơn nữa, hắn lại xuất hiện vào đúng lúc Lăng Vân Mộng, Giang Hàn và những người khác đang lâm vào tình thế vô cùng nguy hiểm. Chẳng lẽ hắn chạy đến đây để nộp mạng sao?
Điều quan trọng nhất là, hắn vừa xuất hiện đã buông lời ngông cuồng, không chỉ gọi thẳng tên húy của Từ Thế Hùng mà còn dọa sẽ băm cả nhà gã cho chó ăn…
Khương Lãng điên rồi!
Đây là suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Tả Y Y và Kỳ Băng. Sắc mặt Kỳ Thiên Đô cũng sa sầm lại.
Khương Lãng làm vậy là còn chê mọi chuyện chưa đủ lớn hay sao? Hắn muốn ép Từ Thế Hùng phải đại khai sát giới ư?
Điều khiến Kỳ Thiên Đô bất ngờ là, vào lúc này, Lăng Vân Mộng lại thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nàng thả lỏng toàn thân, vẻ kinh hoàng trên mặt cũng biến mất.
Sắc mặt Từ Thế Hùng trầm xuống, Thôi Hạo càng nổi trận lôi đình. Hắn chẳng thèm để ý đến Khương Lãng, tiếp tục vung kiếm lao về phía Giang Hàn.
“Vút!”
Không gian giới trên tay Khương Lãng lóe lên, một tấm mộc bài xuất hiện. Hắn dùng sức ném về phía Thôi Hạo, lạnh lùng hừ một tiếng: “Thôi Hạo, mở to mắt chó của ngươi ra mà nhìn cho rõ!”
Thôi Hạo đã áp sát Giang Hàn, đang định một kiếm đâm chết hắn.
Nghe thấy lời của Khương Lãng, hắn liếc mắt qua, thấy một tấm mộc bài bay tới thì ngẩn ra, rồi đưa một tay bắt lấy.
“Hả…”
Hắn nhìn thoáng qua, đồng tử lập tức co rút lại, sắc mặt đại biến.
Trên tay hắn là một tấm lệnh bài màu đen, trên đó có khắc một chữ lớn màu đỏ như máu – Khương!
Hắn nhìn kỹ thêm vài lần, rồi ngước mắt nhìn Khương Lãng, sau đó giơ cao lệnh bài lên, hướng về phía Từ Thế Hùng.
“Ồ?”
Ánh mắt của Từ Thế Hùng và những người khác đều bị tấm mộc bài thu hút. Khi nhìn thấy chữ “Khương” màu đỏ như máu kia, cả Từ Thế Hùng, Quan Vân Kim Lang Vương và Kỳ Thiên Đô đều sững sờ.
Mấy người họ đều là kẻ có mắt nhìn, liếc một cái đã nhận ra lệnh bài này không phải là giả. Chất liệu của nó vô cùng đặc biệt, nhất là chữ “Khương” kia còn ẩn chứa một loại sức mạnh thần bí.
Nó khiến bọn họ chỉ nhìn thoáng qua đã cảm thấy tim đập chân run, tuyệt đối không thể là đồ giả mạo.
Từ Thế Hùng vẫy tay, Thôi Hạo liền ném lệnh bài qua. Vừa cầm vào tay, lòng Từ Thế Hùng chợt trĩu nặng. Đây là hàng thật. Lệnh bài của Khương gia hắn đã từng thấy qua rất nhiều lần, giống hệt tấm này.
Thất Sát Phủ là thế lực cấp Chư Hầu, cao hơn nữa là thế lực cấp Quân Vương. Khương gia chính là thế lực cấp Quân Vương, hơn nữa còn là thế lực mà Thất Sát Phủ phải dựa vào.
Nói cách khác – Thất Sát Phủ là cha của Vân Mộng Các, còn Khương gia lại là cha của Thất Sát Phủ!
Toàn bộ Vân Châu được ba thế lực lớn thống trị, và Khương gia chính là một trong số đó, cũng là thế lực mạnh nhất.
Từ Thế Hùng kiểm tra xong, ném lệnh bài trả lại cho Khương Lãng.
Hắn nhìn kỹ Khương Lãng vài lần, rồi hơi cúi người chắp tay, giọng điệu cũng trở nên có phần cung kính: “Vị tiểu công tử này trông lạ mặt quá, xin hỏi ngài thuộc chi nào của Khương gia?”
Thất Sát Phủ thân là thế lực phụ thuộc vào Khương gia, Từ Thế Hùng đối với Khương gia không hề xa lạ.
Mấy vị công tử tiểu thư thế hệ trẻ của Khương gia, hắn đều biết ít nhiều, nhưng Khương Lãng thì lại vô cùng lạ mặt, trước nay chưa từng gặp qua.
Khương Lãng không thèm để ý đến Từ Thế Hùng, nghênh ngang đi về phía Giang Hàn.
Khi hắn đi tới trước mặt Giang Hàn, Thôi Hạo liếc nhìn Từ Thế Hùng. Gã ra hiệu bằng mắt, Thôi Hạo liền thu kiếm lui ra sau.
“Chậc chậc, Hàn ca, huynh đúng là trâu bò thật!”
Khương Lãng lấy ra một viên đan dược, nhét vào miệng Giang Hàn rồi nói: “Bị thương đến cái dạng này mà vẫn chưa chết? Huynh là cửu đầu điểu có chín cái mạng chắc?”
“Vút!”
Tả Y Y nhanh chóng chạy tới, tát một cái vào sau gáy Khương Lãng: “Tên mập chết bầm, không nói nhảm thì ngươi sẽ chết à?”
Giang Hàn nuốt viên liệu thương dược, ánh mắt nhìn về phía Khương Lãng, yếu ớt hỏi: “Mập, giải quyết được không?”
“Chuyện nhỏ, để ta lo!”
Khương Lãng vỗ vai Giang Hàn, đứng thẳng người dậy, ánh mắt hướng về Từ Thế Hùng nói: “Thế hệ trẻ của Khương gia ta có hơn ba trăm người, Từ Thế Hùng ngươi quen biết hết chắc?”
“Hơn ba trăm?”
Sắc mặt Từ Thế Hùng hơi lạnh đi. Lời của Khương Lãng đã tiết lộ rất nhiều điều.
Khương Lãng không nói mình thuộc chi nào, cộng thêm việc hắn không quen biết Khương Lãng, cho nên… hắn phán đoán Khương Lãng hẳn là xuất thân từ một chi thứ của Khương gia, thậm chí có thể là một chi rất yếu.
“Hừ hừ!”
Từ Thế Hùng hừ lạnh vài tiếng, trong lòng không còn quá lo lắng nữa.
Thất Sát Phủ là một thế lực quan trọng dưới trướng Khương gia, không phải là không có chỗ dựa ở Khương gia, hơn nữa chỗ dựa đó còn là một mạch mạnh nhất.
Vì vậy, một công tử chi thứ, hắn thật sự không sợ.
Hắn hừ hai tiếng rồi nói: “Khương công tử, tuy ngài thân là công tử Khương gia, nhưng chuyện này là việc nội bộ của Thất Sát Phủ chúng ta, mong ngài đừng nhúng tay vào. Đợi chuyện này kết thúc, bản tọa sẽ tự mình đến chỗ Vô Địch đại nhân xin chịu tội.”
Vô Địch đại nhân tên đầy đủ là Khương Vô Địch, là con trai trưởng của tộc trưởng Khương gia Khương Trường Sinh, cũng là gia chủ hiện tại của Khương gia, thay Khương Trường Sinh quản lý mọi việc lớn nhỏ.
Từ Thế Hùng không nể mặt Khương Lãng, còn ngầm ám chỉ mối quan hệ của mình với Khương Vô Địch.
“Việc nội bộ của Thất Sát Phủ?”
Khương Lãng nhếch miệng cười: “Ta là phó đội trưởng của Sát Thần tiểu đội thuộc Đấu Chiến Đường Vân Mộng Các, Giang Hàn là phó đường chủ Đấu Chiến Đường của ta. Ngươi muốn giết Giang Hàn, chính là giết đại ca của ta, à không… là cấp trên của ta!”
“…”
Trên trán Từ Thế Hùng nổi lên một vạch đen. Đệ tử Khương gia đường đường là thế, lại đi lăn lộn ở một thế lực cấp lãnh chúa như Vân Mộng Các?
Hắn còn dám nói ra, lại còn là phó đội trưởng của tiểu đội gì đó? Hắn không sợ làm mất mặt Khương gia à?
“Chắc chắn là một tên công tử bột của chi thứ!”
Từ Thế Hùng càng thêm chắc chắn về thân phận của Khương Lãng. Nếu là đệ tử dòng chính, sao có thể gia nhập Vân Mộng Các được?
Hắn đưa mắt nhìn sang Kỳ Băng và Tả Y Y, trong lòng càng khẳng định hơn. Khương Lãng gia nhập Vân Mộng Các, e là vì Tả Y Y và Kỳ Băng mà đến.
Nếu đã là đệ tử chi thứ, thực lực cảm giác còn rất yếu, Từ Thế Hùng không muốn nể mặt nữa.
Hắn trầm giọng nói: “Khương công tử nhất định phải nhúng tay vào chuyện này sao? Giang Hàn lạm sát người vô tội, còn dám làm trọng thương đường chủ Ngoại Sự Đường của Thất Sát Phủ ta, phá hoại thiết luật của Thất Sát Phủ. Kẻ này hôm nay bản tọa nhất định phải giết.”
Khương Lãng không hề sợ hãi, còn khiêu khích: “Giang Hàn hôm nay bản công tử nhất định phải bảo vệ. Ngươi muốn giết hắn thì giết luôn cả ta đi. Từ Thế Hùng, đồ vô dụng nhà ngươi, cho ngươi một trăm lá gan, ngươi dám không?”
Sắc mặt Từ Thế Hùng lạnh như băng, gằn giọng: “Ngươi thật sự cho rằng mình là đệ tử Khương gia thì bản tọa không dám động đến ngươi sao?”
“Ồ?”
Khương Lãng cười, thân hình lóe lên, nhanh chóng đứng ngay trước mặt Từ Thế Hùng.
Hắn ghé sát mặt vào, nói với vẻ tiện tiện: “Từ Thế Hùng, tiểu gia đứng ngay trước mặt ngươi đây, ngươi đánh thử một cái xem nào? Mẹ nó chứ, hôm nay không đánh ta, tiểu gia khinh ngươi!”
Từ Thế Hùng tức điên lên. Cái vẻ mặt đáng ghét của Khương Lãng thật sự rất muốn ăn đòn. Hắn hít một hơi thật sâu: “Khương công tử, ngươi đừng ép ta!”
“Hôm nay bố mày ép ngươi đấy, thì sao nào?”
Khương Lãng dí sát mặt hơn, gân cổ lên nói: “Đánh đi, hôm nay ngươi không đánh ta, ngươi chính là con trai của ta!”
“Bốp~”
Từ Thế Hùng không thể nhịn được nữa, vung tay lên, tát một cái khiến Khương Lãng bay ra ngoài.
Trên mặt Khương Lãng xuất hiện một dấu tay đỏ tươi. Hắn há miệng phun ra một ngụm máu, lồng ngực lập tức nhuốm đỏ.
“Hả…”
Giang Hàn, Tả Y Y, Kỳ Băng và những người khác đều ngẩn ra, không hiểu Khương Lãng đang giở trò gì.
Làm gì có ai tiện như vậy chứ, ép Từ Thế Hùng đánh mình?
Hắn rõ ràng có thể dùng thân phận đệ tử Khương gia để thương lượng đàng hoàng, nói không chừng có thể khiến Từ Thế Hùng lui bước, hiểm cảnh hôm nay sẽ được hóa giải.
Kỳ Thiên Đô cũng nghĩ không ra. Hắn nhìn về phía Lăng Vân Mộng, nhưng nàng lại khẽ thở dài: “Từ Thế Hùng xong đời rồi.”
Bên kia, sau khi phun ra một ngụm máu, Khương Lãng lại dùng tay quệt lên vũng máu, rồi bôi lên cổ, lên mặt, lên tay mình.
Đồng thời, hắn vừa xé quần áo mình cho rách bươm, vừa lăn lộn dưới đất, trông vô cùng thảm hại, như một người bị trọng thương.
Giang Hàn và những người khác càng thêm hoang mang. Khương Lãng đang chơi trò gì vậy?
Tự biên tự diễn sao?
Ngay sau đó!
Khương Lãng đã tiết lộ bí ẩn.
Trong tay hắn xuất hiện một tấm Thần Phù. Hắn vận chuyển huyền lực, đánh tấm Thần Phù lên không trung.
Thần Phù nổ tung giữa trời, sau đó một quang môn khổng lồ hiện ra.
Khương Lãng ngồi bệt dưới đất, hai tay chống xuống, mặt mày kinh hãi nhìn lên trời, gào to: “Bất Tử gia gia, cứu mạng! Từ Thế Hùng muốn giết con, con sắp chết rồi!”
“Thiên Môn!”
Từ Thế Hùng nhìn quang môn trên không, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch. Nghe Khương Lãng gọi “Bất Tử gia gia”, cả người hắn run lên kịch liệt.
Hắn vội vàng xua tay, vừa sợ hãi nhìn quang môn vừa nói: “Ta không có, ta không có! Bất Tử đại nhân, xin nghe ta giải thích…”
“Ong!”
Quang môn rung chuyển dữ dội, tiếp đó một cảnh tượng khiến Giang Hàn và mọi người chết lặng đã xảy ra—
Từ trong quang môn, một bàn tay khổng lồ thò ra, nhanh như chớp giáng xuống Từ Thế Hùng.
“Ầm!”
Mặt đất rung chuyển dữ dội, rất nhiều nhà cửa ở trấn Nguyệt Hồ bị chấn sập, tường thành cũng nứt ra mấy đường.
Bụi bay mù mịt, che trời lấp đất.
Trên mặt đất xuất hiện một dấu tay khổng lồ dài hơn một trượng, cả Từ Thế Hùng và Kim Lang Vương đứng bên cạnh đều bị ép sâu vào lòng đất, sống chết không rõ.
Đề xuất Nữ Tần: Nhà Có Hãn Thê Làm Sao Phá