Vật Cưng Của Cửu Gia

Chương 82: Dồn Ép



"Cháu...cháu có lẽ bị cảm lạnh rồi, không có gì đâu ạ" - Lâm Nhã Tịnh nhanh chóng vò nát tấm hình, để lại vào trong túi, như thể nó không có gì là quan trọng.

Mạc quản gia không có nghi ngờ gì, hôm qua trời lạnh, sáng hôm nay trời lại nóng.

Quả thật thời tiết thay đổi như thế này dễ khiến cho người khác sinh bệnh.

"Đã nói với cháu là đừng đi theo bác rồi mà.

Xem cháu kìa, sắc mặt xanh xao như vậy.

Thôi, mua xong cái này, chúng ta trở về, để bác hầm canh gà cho cháu - Mạc quản gia vừa quan tâm nói, vừa lấy khăn tay lau trên trán Lâm Nhã Tịnh đang tuôn mồ hôi lạnh.

Lâm Nhã Tịnh cười gượng mấy cái, nhưng trong lòng nóng như lửa đốt.

Theo bản năng lại nhớ đến Âu Dương Dạ Trạch, muốn báo cho anh biết.

Nhưng cô không biết phải liên lạc với anh bằng cách nào, chợt nhìn qua Mạc quản gia một cái, bà ấy là quản gia trong nhà, chắc chắn có cách.

Lâm Nhã Tịnh liếc nhìn qua nhìn lại, không thấy ai đang nhìn chằm chằm mình, cô bèn kéo Mạc quản gia đi đến một nơi vắng văng người, nói nhỏ đủ cho hai người nghe.

“Bác à, thật ra hiện tại cháu...!"
Nhưng cô còn chưa kịp nói hết câu rõ ràng sự tình, đột nhiên Mạc quản gia la lên một tiếng, sau đó thống khổ ngã xuống.

Lâm Nhã Tịnh hoảng hốt ôm lấy bà.