Vật Cưng Của Cửu Gia

Chương 44: Sói Tấn Công



Những điều Lâm Nhã Tịnh biết về Âu Dương Dạ Trạch rất ít, giống như chuyện hắn đang nói đùa không đồng nghĩa với việc hắn sẽ không làm...!
Lâm Nhã Tịnh quay đầu lại nhìn con đường mới đi, không tìm thấy chiếc xe đã cháy hay xác chết nào, hình như Âu Dương Dạ Trạch đã phải cõng cô đi một quãng đường rất xa.

Tâm có chút động, Lâm Nhã Tịnh lên tiếng, nhỏ giọng nói bên tai người trước mặt: “Cửu gia, tôi tỉnh rồi...tôi có thể tự đi được”
Âu Dương Dạ Trạch lại như không nghe thấy gì, không đáp lời cô cũng không dừng lại.

Lâm Nhã Tịnh mím môi cảm thấy người đàn ông này có đôi lúc thật cứng đầu cứng cổ.

Bỗng nhiên nhớ ra thứ gì liền nhẹ giọng nói: “Ngài có phải...chân bị thương rồi không?”
Không nghe thấy Âu Dương Dạ Trạch trả lời, cô lại gọi một tiếng: “Cửu gia...!
Dự định sẽ khuyên giải hắn một chút, để hắn bỏ cô xuống, thế nhưng cánh tay vô tình bị trượt xuống cảm nhận được một mảnh ẩm ướt.

Lâm Nhã Tịnh nhíu mày, cảm giác không đúng.

Từ nãy đến giờ trời không có mưa, mà cho dù có mưa thì cũng không thể chỉ ướt một bên tay áo.

Nếu như là máu của người khác do trong lúc xây xát mà thành thì cũng không thể vẫn ướt đến giờ này.

Lâm Nhã Tịnh nghi ngờ, cúi đầu, nhìn thật kỹ bên cánh tay phải của hắn.

Đột nhiên sửng sốt thốt lên: “Cửu gia, ngài bị trúng đạn rồi, mau, mau thả tôi xuống đi, vết thương ngài cần phải được nhanh chóng xử lý, nếu không sẽ bị nhiễm trùng đấy!”
Hắn bị thương nặng đến như vậy còn có thể dùng lực cõng cô lâu đến như thế.


Hắn không biết đau hay sao?