Vật Cưng Của Cửu Gia
Chương 38: Nhưng Em Khóc Ở Nơi Tôi Không Thấy
Lâm Nhã Tịnh mang theo chút kinh ngạc mơ hồ mà ngẩng đầu nhìn hắn, như muốn nghiên cứu một chút bản thân có phải là nhận định lầm rồi hay không.
Nhưng khi cô nhìn qua, đúng lúc bắt gặp Âu Dương Dạ Trạch cũng đang giương mắt nhìn cô.
Đôi mắt hẹp dài điềm tĩnh không một chút gợn sóng, con ngươi sâu thẳm tựa như xuất hiện một hố đen vũ trụ, tối tăm huyền ảo như muốn cuốn cô vào trong tâm của vòng xoáy khổng lồ ấy, không tài nào dứt ra được.
Lâm Nhã Tịnh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, không gian bỗng dưng ngưng đọng.
Cô có chút sững sờ, đình chỉ mọi hoạt động.
Cho đến khi môi mỏng của ai mở ra một lần nữa, cô mới chợt hồi hồn.
“Nghe rõ không?”
Lâm Nhã Tịnh cảm thấy hơi thất thố, cúi đầu nhỏ giọng đáp: “Vâng”