Vạn Người Ghét Cậu Không Làm Nữa - Tây Sơn Ngư

Chương 46

CẢNH BÁO: Từ chương này trở về sau là bản edit gần như QT, chỉ chỉnh sửa tên, xưng hô cùng một ít câu từ cho dễ hiểu hơn một chút thôi. Ai đọc được QT thì hẳn đọc ạ. Mình sẽ đăng hết đến chương 63 hoàn chính văn, không đăng phiên ngoại vì mình chưa làm tới.


Nhưng cậu thật sự không làm được.

Ai cũng có thể ở trong cái nhà này, duy chỉ có Lộc Dữ Ninh là không thể.

Lộc Dư An có đôi khi nhớ lại hết thảy có phải đều là vận mệnh trêu cợt hay không, nếu như lúc trước cậu không nhìn thấy Lộc Chính Thanh ôm Lộc Dữ Ninh rời đi, cậu có phải là có thể tiếp nhận Lộc Dữ Ninh hay không, một nhà bọn họ có thể giống như Lộc Chính Thanh hy vọng.

Đáng tiếc không có nếu như.

Lộc Dư An cảm xúc dao động chỉ là trong nháy mắt, cậu lui về phía sau một bước cùng Lộc Chính Thanh kéo ra khoảng cách lạnh lùng mà nghiêm túc nói: "Nếu như tôi nói tôi tha thứ cho ông, ông có thể vĩnh viễn không tới quấy rầy tôi sao?"

Những lời này lại làm cho tâm Lộc Chính Thanh một mảnh lạnh lẽo.

Mà lúc này ở cửa chuẩn bị chờ đón Lộc Dư An làm ghi chép cảnh sát mặc thường phục nhìn Lộc Dư An nói: "Cần chúng tôi hỗ trợ không?"

Lộc Dư An gật đầu.

Hai cảnh sát mặc thường phục không thể cự tuyệt mời Lộc Chính Thanh và Lộc Vọng Bắc đi.

Đợi đến khi ở cục cảnh sát làm xong ghi chép, hai người sóng vai đi tới, đèn đường đem bóng dáng hai người kéo rất dài.

Lộc Dư An đột nhiên thờ ơ nói: "Mạc Nhân Tuyết, hôm nay không phải anh muốn về Hồng Kông sao?" Cậu biết Mạc Nhân Tuyết hôm nay vốn nên rời đi, cậu không phải là không phát hiện ra, cậu có thể phát hiện ra trong khoảng thời gian này Mạc Nhân Tuyết cổ quái như thế nào.

Mạc Nhân Tuyết dừng bước: "Không đi." Anh đã hạ quyết tâm, thứ tốt đẹp tất cả mọi người đều muốn có, vì sao không thể là anh chứ?

Khóe miệng Lộc Dư An nhếch lên hỏi: "Anh sẽ không trở về sao?"

Mạc Nhân Tuyết bổ sung: "Sau này cũng sẽ không trở về."

Lộc Dư An lúc này mới hạ quyết tâm nói: "Anh ngày mai mang em đi làm kiểm tra, có thể không?"

Mạc Nhân Tuyết ôn nhu nhìn cậu nói: "Em quyết định rồi sao?"

Lộc Dư An gật gật đầu, cậu đã chuẩn bị tốt, buông xuống chấp niệm cùng quá khứ tất cả cáo biệt.

Ngày hôm sau, Mạc Nhân Tuyết liên lạc với chuyên gia đã sớm tìm được. Khi anh biết tai phải Dư An có vấn đề, anh cũng đã liên lạc với chuyên gia.

So với Lộc Dư An tự mình chạy đi làm kiểm tra đo lường, chuyên gia kiểm tra đo lường càng thêm chi tiết.

Mặc dù nói là kiểm tra, nhưng kỳ thật càng giống như là một lần chính thức đánh giá Lộc Dư An có đủ điều kiện làm phẫu thuật ốc tai nhân tạo hay không, kết quả rất nhanh đã có.

Lúc công bố kết quả, Lộc Dư An nhịn không được siết chặt lòng bàn tay, ngay cả bóp đỏ lòng bàn tay cũng không phát hiện, Mạc Nhân Tuyết nhận thấy Lộc Dư An thấp thỏm, ôn nhu lại không cho cự tuyệt cầm tay thiếu niên.

Chuyên gia nhìn kết quả đẩy mắt kính, thở dài nói kết luận: "Thính lực tai phải bởi vì trận sốt cao năm đó mà tổn hại hoàn toàn, nguyên nhân này dẫn đến mất thính lực là không thể đảo ngược.

Mạc Nhân Tuyết trong đôi mắt tối đen ảm đạm lóe lên, không khỏi nắm chặt tay Dư An.

Mà Lộc Dư An lại không có quá nhiều cảm xúc, ngược lại còn cầm ngược tay Mạc Nhân Tuyết an ủi anh.

"Nếu lúc trước chạy chữa còn có thể giữ được lỗ tai. "Chuyên gia vừa nhìn thấy loại bệnh tình bị chậm trễ này liền thập phần bất đắc dĩ," Về phần ốc tai nhân tạo - -"

Thanh âm chuyên gia dừng một chút.

Lộc Dư An và Mạc Nhân Huyết ngay cả hô hấp cũng không nhịn được ngừng lại.

"Dư An có đủ điều kiện làm ốc tai nhân tạo. "Chuyên gia cười cười nói.

Mạc Nhân Tuyết thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, anh cơ hồ trước tiên liền nhìn về phía Dư An, lại phát hiện Dư An cũng nhìn về phía anh, hai người bất ngờ không kịp đề phòng đụng vào trong mắt đối phương.

Trong khi đó, một tài khoản ẩn danh xuất hiện bên dưới thẻ # Tìm kiếm tên của ca ca # nhanh chóng thu hút sự chú ý của nhiều người.

Chủ tài khoản nói mình là bác sĩ, hôm nay trong quá trình làm việc, trùng hợp gặp được hiện trường cục cảnh sát thành phố Nam tìm kiếm "ca ca", ca ca còn sống, hôm nay ở trong hỏa hoạn cứu người mà bị thương nhẹ, ca cai là một học sinh trung học dũng cảm lại ôn nhu giống như trong tưởng tượng.

Mọi người đầu tiên là không tin, lập tức người nọ nói thẳng tại mấy ngày nữa cục cảnh sát Nam thành đại khái sẽ có thông báo chính thức tin tức.

Có người đem tin tức này chuyển cho cục cảnh sát Nam thành, để cho bọn họ bác bỏ tin đồn, mà để cho mọi người mở rộng tầm mắt chính là cục cảnh sát dĩ nhiên không có bác bỏ tin đồn, ngược lại qua vài ngày sẽ ra một cái cụ thể thông cáo.

Lần này nổ tung rồi. Trong lúc nhất thời tag tìm kiếm tên ca ca lại vọt tới vị trí cao nhất.

Mà một thiếu nữ ảnh đại diện giống như một ngôi sao, cô nhìn thấy nội dung trong màn hình, cà phê trong tay phù phù một tiếng rơi trên mặt đất, sau khi gắt gao nhìn mấy chữ "còn sống", nhịn không được che miệng, không tiếng động khóc.

Mấy ngày nay Lộc Dữ Ninh đều ở nhà một mình. Cậu biết ba và anh trai đều đang giúp Dư An liên lạc với bác sĩ tốt nhất, thật sự không có thời gian. Mà y cùng ba ba ca ca ở chung trở nên thập phần kỳ quái, bọn họ đều cố gắng muốn khôi phục lại bộ dáng trước kia, nhưng là đáy mắt bọn họ né tránh cùng xấu hổ lại không lừa được bất luận kẻ nào.

Tại sao lại đi đến bước này ngày hôm nay?

Lộc Dữ Ninh cười khổ, y mơ hồ có loại cảm giác, chuyện y vẫn sợ rốt cục sắp xảy ra.

Mà đúng lúc này, người hầu gõ cửa phòng đem một gói đồ vào.

Cái bưu kiện đó không có địa chỉ gửi đến, chỉ viết là để cho y nhận. Lộc Dữ Ninh kỳ quái nhìn gói hàng này, gần đây y không mua bất cứ thứ gì.

Ai sẽ gửi cái này?

Lộc Dữ Ninh chậm rãi mở gói hàng ra. Y thấy rõ cái đồ vật bên trong hộp, không khỏi trừng lớn hai mắt, nhanh chóng ôm hộp giấy chạy xuống, nhưng là người đem chuyển phát nhanh đưa tới lại nói cũng không biết người chuyển phát nhanh là ai.

Trong hộp giấy là một chiếc đầu xe lửa cũ màu xanh. Đây là món đồ chơi yêu thích của y khi còn nhỏ, có thể nói là không thể tách rời. Y cầm lấy đầu tàu nhìn kỹ, tổn hại trên đầu tàu đều giống như đúc trong trí nhớ của y.

Y chắc chắn rằng đó là đồ chơi của y khi y còn nhỏ!

Rốt cuộc là ai đưa đầu tàu này tới đây?

Y chần chờ nhìn tờ giấy phía dưới, mơ hồ có dự cảm, một khi mở tờ giấy này ra, vận mệnh của y sẽ từ nay về sau thay đổi, nhưng là cuối cùng, y vẫn vươn tay, đem tờ giấy mở ra --

Phía trên chỉ đơn giản in ra một câu.

Muốn biết sự thật, thứ sáu tuần sau tìm cơ hội đến quán cà phê Vân Đỉnh, cẩn thận không để cho người nhà Lộc gia phát hiện.