Từ Khi Có Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Chương 88: Ngoại truyện 4
Lời editor: Mấy ngoại truyện này là về một thời không khác khi Đông Đông và Đại Khâu không trải qua quá khứ đau thương, coi như là bù đắp tuổi thơ của hai người ^^
Câu nói đầu tiên Thịnh Khâu nhớ rõ nhất từ khi có ký ức tới nay là câu ba mẹ ngẫu nhiên đề cập trên bàn cơm.
Thịnh Vấn Tân nói tính tình nó cứng nhắc, ngày thường cứ vênh mặt, nhìn thấy anh chị nhà bạn cũng không biết cười, lo không biết sau này nó có tìm được vợ hay không.
Lam Phinh Đình liếc mắt nhìn thằng nhóc cầm thìa ăn cơm, cười híp mắt nói: "Sợ gì chứ, Mai Âm còn lo công tử nhỏ nhà họ nóng tính sau này không ai lấy, em thấy vừa hay, có thể thành một đôi với con nhà chúng ta."
Thịnh Khâu hoài nghi nhìn bà, Lam Phinh Đình hứng thú, hỏi nó: "Con thích anh Đông Đông không?"
Thịnh Khâu suy tư, cảm thấy mình không ghét, gật đầu.
Thịnh Khâu yên lặng ghi tạc vào lòng, từ đó, nó theo bản năng bắt đầu chú ý anh trai nhỏ kia.
Ba tuổi Thịnh Khâu đi học, Lam Phinh Đình không muốn cho con đi sớm, con nhỏ như vậy bà cũng không yên lòng.
Lúc Thân Đông đến chơi nghe chuyện này, nó cầm xếp gỗ khều thằng nhóc bên cạnh, mồm miệng lanh lợi, hiếu kỳ hỏi: "Em đi học muộn thế hả?"
Thịnh Khâu gật đầu, chớp mắt.
Thân Đông bĩu môi, nói: "Nhát gan, hai tuổi anh đã đi học."
Lam Phinh Đình cũng nói đến: "Chị nghe nói Đông Đông hai tuổi rữa đã đi học à?"
Mai Âm chưa mở miệng đã cười ra tiếng: "Có phải em đưa đi đâu, nó thấy người khác đi học là khóc, cười nhạo người ta, còn cảm thấy mình cứng rắn hơn, đòi em đưa đi."
"Kiên cường cái gì, chỉ là thằng nhóc nhút nhát." Mai Âm dở khóc dở cười: "Sau đó lúc ngủ trưa nó nằm trên giường lén lút lau nước mắt, cô giáo còn tưởng nó bị bắt nạt, nó sợ thôi."
Người lớn cười to một tràng.
Mặt tiểu Thân Đông đỏ lên, như thể không nghe thấy gì hết tiếp tục chất xếp gỗ, nghiêm túc nghĩ, dù sao thằng nhóc bên cạnh cũng không hiểu.
Thế mà thằng nhóc đó lại bỗng một câu: "Năm nay em đi học."
Xong nó cảm thấy mình phải làm gương tốt cho vợ, lại nghiêm túc chêm thêm một câu: "Em không khóc."
"..." Tiểu Thân Đông cảm thấy quả thực nó đang mỉa mai mình, nhưng nó cười nhạo: "Anh không thèm tin."
Tiểu Thịnh Khâu cau mày, không nói gì thêm.
Không lâu sau đó, Thịnh Khâu được Lam Phinh Đình dắt tay nhỏ đưa đến trường học. Thân Đông đã lên lớp được Mai Âm dặn phải chăm sóc Thịnh Khâu, Thân Đông kéo tay nó. Thịnh Khâu ngẩng đầu nhìn, cười cong mắt.