Từ Khi Có Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Chương 86: Ngoại truyện 2
Mang thai lần thứ hai khác mang thai lần đầu, lúc mang thai lần đầu Thân Đông cứ leo lên leo xuống, thỉnh thoảng còn bổ nhào một cái làm Thịnh Khâu cứ phải nhắc cậu cẩn thận. Bây giờ không cần Thịnh Khâu nhắc cậu cẩn thận, cậu cũng ngoan ngoãn ngồi, tính tình cũng tốt hơn rất nhiều, hoàn toàn không có cái gọi là cảm xúc lên xuống thất thường như lần đầu tiên.
Thịnh Khâu hết sức vui mừng.
Thịnh Dịch và Thân Nhất nghe nói có em gái là suốt ngày nằm cạnh Thân Đông nhìn cậu chằm chằm, đôi mắt Thịnh Dịch quả thực như biến thành tia laser, thỉnh thoảng nói với Thân Đông: "Em gái nói muốn ăn gà rán."
Ngày thường Thân Nhất không hoạt bát lắm, lúc này cũng đút ngón tay vào miệng, bị Thân Đông đập lại bĩu môi, lại mong đợi: "Em bảo chúng con ăn hộ trước."
Thân Đông không thích cho hai thằng nhóc ăn đồ chiên dầu, đặc biệt là Kentucky và MC Donald, cậu cảm thấy đều là junk food —— tuy rằng trước đây cậu cũng thích ăn, thế nhưng không thích cho con ăn.
Thế nhưng không ngăn được nỗi nhớ nhung.
Thân Đông nghe xong chỉ cười, tiện tay viết toán lên giấy nháp cho chúng nó, "Tính ra thì để cha về cho đi ăn."
Ngày thường Thịnh Dịch hay tìm cớ trốn tránh, thế nhưng lần này nó ngoan ngoãn làm bài, cái tay nhỏ viết chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng rất là nghiêm túc.
Công chúa nhỏ sinh ra vào ngày này.
Thân Đông chỉ đứng dậy rót cho mình một cốc nước, bỗng cậu hồi hộp, nôn nóng không hiểu ra sao. Cậu cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho Thịnh Khâu đang công tác ở nước ngoài. Hắn nghe là cậu nói luôn: "Em cảm thấy em sắp sinh rồi."
Sinh thuận.
Thuận lợi hơn cả lần đầu tiên, lúc Thân Đông được đẩy ra ngoại trừ hơi uể oải thì vẫn trợn mắt ngáp được, trách hắn: "Về muộn thế."
Thịnh Khâu học Lam Phinh Đình và mẹ Thịnh vái tứ phương, vội vàng theo cậu vào phòng bệnh.
Cô công chúa sinh ra nặng ba cân, không cần vào lồng giữ nhiệt. Thân Đông rất vui vẻ, chỉ vào hai thằng nhóc nói: "Thấy chưa, em gái bớt lo hơn các con."
Đứa bé vừa ra đời giống Thịnh Dịch và Thân Nhất, ăn no rồi ngủ ngủ rồi lại ăn, Thân Đông cũng ăn no rồi ngủ ngủ rồi ăn, thỉnh thoảng tranh cãi với Thịnh Khâu, có thể nói là cực kỳ thoải mái.
"Em cảm thấy con út nhà chúng ta sau này lớn lên sẽ là cô gái hiểu chuyện, anh xem kìa, khóc cũng nhỏ giọng, thương quá."
Thịnh Khâu phụ họa, thuận tiện kêu oan cho hai thằng con trai: "Thân Nhất Thịnh Dịch khi còn bé cũng ngoan mà, khóc cũng làm người ta thương."
Việc này mà cũng nhớ đến giờ cho được... Thịnh Khâu cạn lời, nói: "Lúc đó là do mẹ anh cứ phải dùng vải, em vất vả rồi."
Gương mặt Thân Đông đầy vẻ ấm áp thoải mái, ý cười tràn ra khỏi miệng, "Thật ra lúc chúng nó còn nhỏ cũng đáng yêu, nhưng lớn rồi biết chạy biết nhảy biết nói, không bớt lo."
"Con út lớn rồi chắc chắn bớt lo hơn chúng nó."
Thân Đông tán thành.
Thịnh Dịch rất không vui: "Cục cưng không thích chúng con ạ?"
Thân Đông quay đầu đi, đúng lúc thấy Thân Nhất không tim không phổi đổ mì tôm trẻ em ra, sau đó ngẩng khuôn mặt lên đổ vào trong miệng, ào ào rơi vào trong cổ, nó phồng quai hàm nhai nhồm nhoàm vui vẻ.
Lại nhìn Thịnh Dịch, giờ khắc này nó đang chờ câu trả lời của cậu, biểu cảm rất là bướng bỉnh.
Thân Đông nói: "Không, ba thích dáng vẻ chẳng có gì tốt của các con."
Thịnh Khâu: "..."