Từ Khi Có Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 83

Hôm nay mẹ Thịnh đứng ra mắng thì uyên thâm, những câu nói đó nếu người khác nói, dù lão thái gia không quan tâm cũng sẽ nghiêm khắc quát lớn, vậy khẳng định không thể "giao lưu" nổi nữa.

Đương nhiên ban đầu Thịnh Khâu không đoán được mẹ Thịnh đi ra ngoài là Thân Đông giật giây, bà nói được nửa chừng hắn mới nghe ra.

Hắn muốn biểu dương cục cưng nhà mình—— hôn sờ ôm một cái, thế nhưng hai thằng nhóc không muốn rời cục cưng, chúng nó nằm trên giường ba không đi, hắn bất ngờ.

Hai thằng nhóc không nghĩ nhiều, quấn lấy người lớn nói một hồi lâu, Thịnh Khâu nhiều lần mở miệng bảo chúng nó ngủ, đều bị Thịnh Dịch liếc mắt ——

Hắn cảm thấy thằng nhóc này rất hay cố ý gây rối.

Mãi hai thằng nhóc mới ngủ say, đã sắp mười hai giờ rồi. Thân Đông kéo chăn mỏng che bụng cho hai đứa, chớp mắt đột nhiên thấy Thịnh Khâu đẩy cánh tay lên vươn qua hai thằng bé, đặt lên người cậu.


"Anh làm gì thế?" Thân Đông đẩy hắn một cái, không đẩy được, bị hôn một cái: "Cục cưng nhà ta tốt quá."

Mặt Thân Đông đầy vẻ ấm áp, "Chắc ông ta không ngờ mẹ lại biết nhiều chuyện thế, em cảm thấy bây giờ ông ta về sẽ xuống nước, mọi người cũng không làm khó."

"Mặc kệ ông ta." Thịnh Khâu hôn đôi môi cậu, tay không an phận. Thân Đông đẩy mặt hắn ra, thở dốc: "Con vẫn ở đây đấy."

"Anh chỉ hôn, không làm gì..." Thịnh Khâu kéo tay cậu ra, lại hôn.

Gần giống với suy nghĩ của Thân Đông, sau khi lão thái gia về cũng nghĩ ngợi một hồi.

Mẹ Thịnh nói lão mặc kệ con mình làm chuyện ác, nhưng oan uổng cho lão. Lão thích con út thật, bởi vì đứa con này có năng lực, thủ đoạn cứng rắn, lại là đứa con lúc tuổi già. Thế nhưng nhà họ Thịnh nhà lớn nghiệp lớn, người trong nhà chẳng bao giờ thân thiết với nhau, cho nên dù có thích thì lão cũng không thân thiết như ba con bình thường.


Năm đó Thịnh lão nhị hại Thịnh Vấn Tân thọt một chân, lão cũng giận sôi máu, rút gia pháp ra đánh ông ta chảy cả máu. Năm đó vợ hai của lão vẫn khoẻ mạnh, quỳ xuống dưới chân xin lão mới kéo được thằng con thứ hai của lão ra, đưa thẳng vào bệnh viện.

Nói khách quan thì, lão muốn duy trì gia đình hòa thuận, nhưng dầu gì con thứ hai cũng là máu mủ ruột già. Hổ dữ không ăn thịt con, lão cũng không thể đánh chết được.

Mà đối với cháu của lão, tất nhiên lão cũng thương yêu, không có ông nội nào không yêu cháu mình, nhưng Thịnh Khâu đối với lão thì khác. Tuy rằng là con của đứa con mà lão thương yêu nhất, thế nhưng từ lúc ra đời hắn đã bị đoán là thằng phá của. Lâu dài, cảm giác muốn ôm cháu cũng phai nhạt. Sau đó lão đưa Thịnh Khâu đi, lòng cũng chẳng hề vương vấn, chỉ thỉnh thoảng nhớ đến đứa bé đó mới thổn thức đôi chút, không có tình cảm dư thừa.