Từ Khi Có Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 53

Lúc Thân Đông và Thịnh Khâu chuẩn bị rời khỏi bãi đỗ xe thì lại gặp Thịnh lão tứ. Mẹ Thịnh ba Thịnh và thím Quý đã đưa hai đứa bé ngồi xe Quý Hải đi trước, Thịnh Khâu đối mặt với hai người tai to mặt lớn này. Lam Phinh Đình bước lên cười nói: "Thịnh tiên sinh tuổi trẻ tài cao, Tứ gia rất thích cháu, lần sau không bận rộn có thể tới khu Giáp Ngọ gặp cô."

Bà nhìn Thịnh Khâu, trong mắt mơ hồ có mấy phần mong đợi, dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí một, như thể sợ hắn sẽ từ chối.

Thân Đông ở đằng sau cụp mắt xuống, Thịnh Khâu mím môi, thấp giọng nói: "Cảm ơn Tứ gia nâng đỡ, nhưng sắp hết năm rồi, công ty tôi cuối năm cũng nhiều việc. Nếu muốn đến thăm nhà, sợ là phải qua Tết."

"Qua Tết cũng được." Lam Phinh Đình lấy một cái danh thiếp khắc vàng đưa cho hắn, nhẹ giọng nói: "Nếu như đến thì gọi điện thoại cho Tứ gia."


Thịnh Khâu chưa nói gì, Lam Phinh Đình lại nói: "Dù... Dù không đến, lúc thường có việc không có chuyện gì thì nói chuyện với Tứ gia cũng được."

Thịnh Vấn Tân mặt không hề cảm xúc gật đầu, Thịnh Khâu cười nói: "Vậy ngày sau tôi sẽ làm phiền nhiều."

Lam Phinh Đình gật đầu, thu ngón tay lại. Thịnh Khâu gật đầu rồi rời đi với Thân Đông, lúc đi lướt qua, Lam Phinh Đình bỗng nói: "Thịnh tiên sinh!"

Thịnh Khâu xoay người, nói: "Phu nhân còn chuyện gì nữa không?"

"Cháu... Cháu có thể cho cô phương thức liên lạc không?"

Thịnh Khâu ngẩn người, xoay mặt nhìn Thân Đông, cậu cụp mắt không nói. Chuyện như vậy cậu không có quyền ra mặt cho hắn.

Thịnh Khâu lấy danh thiếp ra, giao cho Lam Phinh Đình bằng hai tay, nói: "Phu nhân có chuyện gì thì cứ liên hệ với tôi lúc nào cũng được."

"Được, được..." Lam Phinh Đình gật đầu, trong mắt mơ hồ ầng ậc nước. Thịnh Khâu không nói gì nữa, cùng Thân Đông ngồi xe rời đi.


Lam Phinh Đình đứng tại chỗ, Thịnh Vấn Tân nói: "Em đừng gấp gáp, bây giờ thời cơ chưa chín muồi, chờ đã."

Bà nhìn theo chiếc Mercedes kia rời đi, quay người bước nhanh vào xe, tài xế mở cửa xe, Thịnh lão tứ cau mày đi vào cùng bà ngồi trong xe.

Lam Phinh Đình nói: "Chuyện của Đông Đông em cũng biết một chút, mẹ kế kia của nó hôm nay em cũng tiếp xúc, không phải tướng tốt. Ánh mắt bà ta nhìn cháu em làm em không rét mà run. Lão tứ, anh phái người quan sát đi."

Thịnh lão tứ khẽ gật đầu, Lam Phinh Đình lại nói: "Không ngờ nhiều năm sau, con của Mai Âm và con trai của em lại ở bên nhau..."

Thịnh lão tứ nhăn mày: "Lão gia vẫn còn khoẻ mạnh, chuyện năm đó chỉ có thể tạm thời gác lại. Ân oán đời trước, không cần cho đám trẻ con biết."

"Anh đúng là người con có hiếu." Lam Phinh Đình cười một tiếng, thấy Thịnh lão tứ không nói tiếp nữa, bà cũng trầm mặc.


Lão gia thương lão tứ, cho nên lão tứ hiếu thuận với ông cũng là chuyện hợp tình hợp lý, bà là vợ lão tứ, tất nhiên cũng phải theo ông.

Lam Phinh Đình cầm tấm danh thiếp kia, hồi lâu lại nói: "Có lúc em tin Phật. Có lúc em không tin."

Tin Phật là bởi vì có lúc cần an ủi, không tin là bởi vì, Phật không đánh kẻ thù thay mình.