Trêu Chọc Trái Tim Em
Chương 73
Editor: Kỳ Giản Niệm
Beta-er: Kỳ Giản Niệm
Thời gian Dương Thư ở cữ, mỗi ngày, sau khi tan làm, Khương Bái sẽ lập tức về nhà.
bé con ngày càng kháu khỉnh hơn, mặt mũi rất giống Khương Bái.
Theo lời Lương Văn nói, thằng bé rất ngoan, không ầm ĩ như Khương Bái lúc bé.
Trước kia lúc Khương Bái vừa ra đời đã khóc không dứt, nhưng tiểu Dĩ Tắc rất ít khóc, ngoại trừ lúc bú mẹ ra, đứa bé chỉ yên lặng mở to mắt quan sát mọi thứ xung quanh.
Hôm nay Khương Bái rảnh rỗi, sau bữa trưa, anh cẩn thận bế con trai lên trò chuyện, bé con mở to mắt nhìn anh, thỉnh thoảng sẽ bĩu môi một cái, cũng không biết có hiểu gì không, nhưng không khóc không ầm ĩ tí nào.
Một lúc sau, đột nhiên bé con bỗng nhíu mày lại, Khương Bái nói gì cũng không thèm để ý tới.
Khương Bái đã tích lũy được không ít kinh nghiệm, có vẻ thằng bé tiểu rồi.
Anh đặt đứa bé vào trong nôi, tay sờ thử bỉm, quả nhiên là ướt.
Anh thuần thục cầm một cái bỉm mới thay cho đứa bé, nói với Dương Thư: “Đái ướt bỉm rồi cũng không thấy khóc, em nói xem, không biết cái tính này của nó giống ai nữa? Nếu không phải trông nó giống anh, anh sẽ cảm thấy chúng ta bế nhầm con đấy, tính cách của nó chẳng giống vợ chồng mình gì cả.”
Vừa dứt lời, một dòng nước ấm nóng phun lên mặt Khương Bái, cả người anh cứng đờ.
Cái chân ngắn trắng nõn của bé con khẽ đạp một cái, ánh mắt vô tội nhìn anh.
Khuôn mặt Khương Bái đen như than: “Tên nhóc này, con không thể đái hết một lúc à, cứ phải chừa lại một chút cho ông đây là sao hả? Nếu không phải con còn nhỏ, có tin ba đánh cho con khóc luôn không?”
Ngoài miệng thì hùng hùng hổ hổ như vậy, nhưng động tác thay bỉm của anh vẫn nhẹ nhàng, cẩn thận như cũ, anh cầm khăn tay lau mặt, “Nhất định là kiếp trước ba thiếu nợ con.”
Dương Thư ngồi bên cạnh thấy vậy chỉ có thể nhịn cười.
Thay bỉm xong, Dương Thư nhận lấy bé con trong tay Khương Bái, còn anh thì nén giận đi rửa mặt.
Lúc anh đi ra ngoài, Dương Thư đang ngồi ở một bên giường, vén áo cho con bú.
Ánh mắt thâm trầm của Khương Bái nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ của con trai, yết hầu trượt lên xuống.
Hình như bé con không có động tĩnh gì nữa, chắc là ngủ mất rồi.
— “Chúng ta không quen biết, không nên làm phiền mọi người.”
Lúc ấy, sau khi nghe sau câu trả lời của cô, Khương Bái còn quan sát cô một lúc lâu như đang thăm dò điều gì đó.
Có lẽ lúc ấy, anh không ngờ cô sẽ quên anh.
“Ngày hôm đó anh rất không vui đúng không?” Dương Thư mím môi, nghiêng đầu hỏi Khương Bái.
Khương Bái mất một lúc mới hiểu cô hỏi cái gì, anh cười: “Tất nhiên rồi, lần đầu trong đời anh chủ động bắt chuyện với một cô gái, thế mà lại bị từ chối.”
Dương Thư nói: “Đó gọi là tính cảnh giác cao, ở một nơi hoang vắng như vậy, tất nhiên không thể tùy tiện lên xe của một người đàn ông xa lạ được.”
Dương Thư cố ý nhấn mạnh năm từ “người đàn ông xa lạ”.
Khương Bái tức đến nỗi bật cười, ánh nhéo má cô một cái: “Vậy tại sao sau khi đến khách sạn lại quấn lấy anh đòi chụp ảnh chứ? Gặp một lần rồi thì không phải đàn ông xa lạ nữa à?”
Dương Thư lườm anh: “Một lần thì lạ, hai lần thì quen mà.”
Khương Bái nghĩ đến cái gì đó, anh trả lời một cách sâu xa: “Ừ, đúng là quen nhanh thật.”
Dương Thư nhớ đến đêm say rượu đó, hai tai nóng như lửa đốt.
Ba mẹ cứ nói chuyện với nhau mãi, cho dù tiểu Dĩ Tắc có ngoan đến đâu cũng không nhịn được bắt đầu khóc.
Vì vậy, hai người chỉ có thể bất đắc dĩ xuống xe trước 1km.
Khương Bái ôm con, Dương Thư kéo vali đi bên cạnh anh.
Bỗng nhiên, Dương Thư cảm khái một câu: “Trước đây, mỗi ngày anh đều nhìn ảnh của em, vậy mà chả thấy anh hành động gì cả, nếu như ngày đó chúng ta không gặp ở khách sạn, liệu có ở bên nhau như bây giờ không?”
Khương Bái nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt đầy chắc chắn: “Có.”
Khương Bái nhớ tới một buổi tối nọ, anh quay về Đại học C ăn cơm cùng mọi người.
Trước khi ăn tối, anh và Khương Ngâm ngồi trong phòng khách xem TV.
Vốn dĩ anh thấy nhàm chán, định về phòng trước, nhưng lại vô tình nghe thấy Khương Ngâm gửi tin nhắn thoại cho Dương Thư: “Thư Thư, mình nghe chị Lăng nói cậu muốn xin nghỉ mấy ngày đến thành cổ Hạc Cầu chơi? Một mình cậu ở bên ngoài nhất định phải chú ý an toàn đấy.”
Lúc ấy Khương Bái ngồi trên sô pha, anh cầm cốc nước lên uống một ngụm, sau đó đứng dậy đi ra ban công, gọi điện cho Tề Tranh nói chuyện phiếm.
Trước đây, Khương Bái từng đưa ba mẹ và Khương Ngâm đến thành cổ chơi, đã ở lại khách sạn đó, Khương Ngâm cũng biết tên ông chủ.
Nghe thấy Khương Bái gọi cho Tề Tranh, Khương Ngâm liền vội vàng đề cử cho Dương Thư, nói ông chủ là bạn của anh trai cô, độ an toàn cao hơn một chút.
Hôm sau, Khương Bái đến thành cổ Hạc Kiều công tác.
Vụ án lần đó vốn là do Tiền Nhất Minh chịu trách nhiệm, Khương Bái lại đòi tham gia bằng được.
Lần gặp bất ngờ ở thành cổ Hạc Kiều năm đó, vốn dĩ không phải trùng hợp.
Cho dù bánh răng của số phận có xoay chuyển như nào, kết cục cuối cùng của hai người vẫn sẽ giống hôm nay.
Bởi vì số phận, nằm trong tay của bạn.
Beta-er: Kỳ Giản Niệm
Thời gian Dương Thư ở cữ, mỗi ngày, sau khi tan làm, Khương Bái sẽ lập tức về nhà.
bé con ngày càng kháu khỉnh hơn, mặt mũi rất giống Khương Bái.
Theo lời Lương Văn nói, thằng bé rất ngoan, không ầm ĩ như Khương Bái lúc bé.
Trước kia lúc Khương Bái vừa ra đời đã khóc không dứt, nhưng tiểu Dĩ Tắc rất ít khóc, ngoại trừ lúc bú mẹ ra, đứa bé chỉ yên lặng mở to mắt quan sát mọi thứ xung quanh.
Hôm nay Khương Bái rảnh rỗi, sau bữa trưa, anh cẩn thận bế con trai lên trò chuyện, bé con mở to mắt nhìn anh, thỉnh thoảng sẽ bĩu môi một cái, cũng không biết có hiểu gì không, nhưng không khóc không ầm ĩ tí nào.
Một lúc sau, đột nhiên bé con bỗng nhíu mày lại, Khương Bái nói gì cũng không thèm để ý tới.
Khương Bái đã tích lũy được không ít kinh nghiệm, có vẻ thằng bé tiểu rồi.
Anh đặt đứa bé vào trong nôi, tay sờ thử bỉm, quả nhiên là ướt.
Anh thuần thục cầm một cái bỉm mới thay cho đứa bé, nói với Dương Thư: “Đái ướt bỉm rồi cũng không thấy khóc, em nói xem, không biết cái tính này của nó giống ai nữa? Nếu không phải trông nó giống anh, anh sẽ cảm thấy chúng ta bế nhầm con đấy, tính cách của nó chẳng giống vợ chồng mình gì cả.”
Vừa dứt lời, một dòng nước ấm nóng phun lên mặt Khương Bái, cả người anh cứng đờ.
Cái chân ngắn trắng nõn của bé con khẽ đạp một cái, ánh mắt vô tội nhìn anh.
Khuôn mặt Khương Bái đen như than: “Tên nhóc này, con không thể đái hết một lúc à, cứ phải chừa lại một chút cho ông đây là sao hả? Nếu không phải con còn nhỏ, có tin ba đánh cho con khóc luôn không?”
Ngoài miệng thì hùng hùng hổ hổ như vậy, nhưng động tác thay bỉm của anh vẫn nhẹ nhàng, cẩn thận như cũ, anh cầm khăn tay lau mặt, “Nhất định là kiếp trước ba thiếu nợ con.”
Dương Thư ngồi bên cạnh thấy vậy chỉ có thể nhịn cười.
Thay bỉm xong, Dương Thư nhận lấy bé con trong tay Khương Bái, còn anh thì nén giận đi rửa mặt.
Lúc anh đi ra ngoài, Dương Thư đang ngồi ở một bên giường, vén áo cho con bú.
Ánh mắt thâm trầm của Khương Bái nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ của con trai, yết hầu trượt lên xuống.
Hình như bé con không có động tĩnh gì nữa, chắc là ngủ mất rồi.
— “Chúng ta không quen biết, không nên làm phiền mọi người.”
Lúc ấy, sau khi nghe sau câu trả lời của cô, Khương Bái còn quan sát cô một lúc lâu như đang thăm dò điều gì đó.
Có lẽ lúc ấy, anh không ngờ cô sẽ quên anh.
“Ngày hôm đó anh rất không vui đúng không?” Dương Thư mím môi, nghiêng đầu hỏi Khương Bái.
Khương Bái mất một lúc mới hiểu cô hỏi cái gì, anh cười: “Tất nhiên rồi, lần đầu trong đời anh chủ động bắt chuyện với một cô gái, thế mà lại bị từ chối.”
Dương Thư nói: “Đó gọi là tính cảnh giác cao, ở một nơi hoang vắng như vậy, tất nhiên không thể tùy tiện lên xe của một người đàn ông xa lạ được.”
Dương Thư cố ý nhấn mạnh năm từ “người đàn ông xa lạ”.
Khương Bái tức đến nỗi bật cười, ánh nhéo má cô một cái: “Vậy tại sao sau khi đến khách sạn lại quấn lấy anh đòi chụp ảnh chứ? Gặp một lần rồi thì không phải đàn ông xa lạ nữa à?”
Dương Thư lườm anh: “Một lần thì lạ, hai lần thì quen mà.”
Khương Bái nghĩ đến cái gì đó, anh trả lời một cách sâu xa: “Ừ, đúng là quen nhanh thật.”
Dương Thư nhớ đến đêm say rượu đó, hai tai nóng như lửa đốt.
Ba mẹ cứ nói chuyện với nhau mãi, cho dù tiểu Dĩ Tắc có ngoan đến đâu cũng không nhịn được bắt đầu khóc.
Vì vậy, hai người chỉ có thể bất đắc dĩ xuống xe trước 1km.
Khương Bái ôm con, Dương Thư kéo vali đi bên cạnh anh.
Bỗng nhiên, Dương Thư cảm khái một câu: “Trước đây, mỗi ngày anh đều nhìn ảnh của em, vậy mà chả thấy anh hành động gì cả, nếu như ngày đó chúng ta không gặp ở khách sạn, liệu có ở bên nhau như bây giờ không?”
Khương Bái nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt đầy chắc chắn: “Có.”
Khương Bái nhớ tới một buổi tối nọ, anh quay về Đại học C ăn cơm cùng mọi người.
Trước khi ăn tối, anh và Khương Ngâm ngồi trong phòng khách xem TV.
Vốn dĩ anh thấy nhàm chán, định về phòng trước, nhưng lại vô tình nghe thấy Khương Ngâm gửi tin nhắn thoại cho Dương Thư: “Thư Thư, mình nghe chị Lăng nói cậu muốn xin nghỉ mấy ngày đến thành cổ Hạc Cầu chơi? Một mình cậu ở bên ngoài nhất định phải chú ý an toàn đấy.”
Lúc ấy Khương Bái ngồi trên sô pha, anh cầm cốc nước lên uống một ngụm, sau đó đứng dậy đi ra ban công, gọi điện cho Tề Tranh nói chuyện phiếm.
Trước đây, Khương Bái từng đưa ba mẹ và Khương Ngâm đến thành cổ chơi, đã ở lại khách sạn đó, Khương Ngâm cũng biết tên ông chủ.
Nghe thấy Khương Bái gọi cho Tề Tranh, Khương Ngâm liền vội vàng đề cử cho Dương Thư, nói ông chủ là bạn của anh trai cô, độ an toàn cao hơn một chút.
Hôm sau, Khương Bái đến thành cổ Hạc Kiều công tác.
Vụ án lần đó vốn là do Tiền Nhất Minh chịu trách nhiệm, Khương Bái lại đòi tham gia bằng được.
Lần gặp bất ngờ ở thành cổ Hạc Kiều năm đó, vốn dĩ không phải trùng hợp.
Cho dù bánh răng của số phận có xoay chuyển như nào, kết cục cuối cùng của hai người vẫn sẽ giống hôm nay.
Bởi vì số phận, nằm trong tay của bạn.