Trêu Chọc Trái Tim Em
Chương 51
“Em muốn anh đi cùng?” Khương Bái không chắc chắn hỏi lại.
Dương Thư nói, “Em đã dự định từ đầu rồi. Em không muốn gọi cho anh vì thấy anh đang ngủ ngon. Bây giờ anh đã dậy, vậy thì—”
Cô từ từ ngước mắt lên, cười rạng rỡ nhìn anh, “Đi chung chứ sao.”
Giọng cô cực kỳ ngọt ngào.
Đối diện với đôi mắt trong veo biết cười của cô, giờ phút này Khương Bái cũng hoàn toàn xác định rằng cô thực sự muốn ở bên anh.
Khương Bái đột nhiên kéo cô vào trong lòng, ôm chặt: “Anh tỉnh lại không tìm thấy em, còn tưởng rằng em lại biến mất.”
Dương Thư hơi giật mình, dựa vào trong ngực anh ôm lấy anh: “Ngày hôm qua không phải chúng ta làm hòa rồi sao, em cũng thêm WeChat của anh trở lại rồi, đương nhiên sẽ không rời đi mà không nói một tiếng.”
Cô cảm thấy bất lực nhưng cũng thấy buồn cười, áp cằm vào ngực anh nháy mắt mấy cái “Anh Bái, chúng ta mới không gặp nhau mấy ngày. Sao anh đột nhiên trở nên dính người thế?”
Dính người sao?
Khương Bái khóe miệng hơi giật giật, rũ mi mắt thản nhiên nói: “Anh sợ em chạy lung tung sẽ gặp nguy hiểm, trong lòng hết sức bảo vệ, dính người gì chứ?”
“Ồ, đúng là một người đàn ông biết bảo vệ!” Dương Thư nín cười, trong mắt lóe lên những tia sáng.
Nhớ đến điều gì đó, cô nói: “À, anh còn chưa ăn sáng, vào phòng ăn chung đi, em lấy đồ ăn cho anh. Cháo của dì Ngô nấu rất ngon, món dưa muối đi kèm cũng rất tuyệt!”
Nói xong cô liền chạy vào bếp.
Khương Bái nhìn theo bóng lưng cô vui vẻ chạy đi, khóe miệng bất giác nhếch lên, mọi tích tụ trong lòng đã hoàn toàn tiêu tan.
Ngoài cửa sổ thủy tinh, mặt trời đã lên sớm, ánh sáng xuyên qua làn mây mỏng nhẹ nhàng đung đưa xuống.
Những tia sáng ban mai nằm nghiêng về phía đông, sặc sỡ như những bức tranh Lệ Thủy tuyệt đẹp.
Khương Bái liếc cô một cái, giơ chân dưới bàn lên móc chân cô, như muốn cọ vào người cô, “Em vui vẻ nhỉ?”
Tai Dương Thư nóng rực, né tránh đi đụng chạm của anh, nhấp một ngụm trà gừng táo đỏ, nháy mắt mấy cái với anh: “Trà gừng rất ngon.”
Khương Bái: “…”
Mặc dù Khương Bái và Giang Triệt có ấn tượng ban đầu không tốt về nhà hàng này, nhưng sau khi phục vụ và ăn xong, họ đều trợn tròn mắt.
Dương Thư nhìn những thay đổi tinh tế trong biểu hiện của họ, khóe miệng bất giác cong lên.
Cô biết sẽ có kết quả này.
Sau bữa ăn từ trong nhà hàng ra, Giang Triệt hỏi cô: “Nhà hàng này khuất như vậy, sao em lại tìm được?”
Dương Thư tỏ vẻ kiêu ngạo: “Đối với một người thích thưởng thức những món ăn, việc này có gì khó khăn.”
_________
Lúc chiều tối, ba người từ giếng huyện về An Cầm.
Giang Triệt phải đến công ty giải quyết một số chuyện, Khương Bái chở anh đến dưới sảnh công ty, sau đó đưa Dương Thư về nhà trước.
Lần này, Dương Thư ngồi ở ghế lái phụ.
Cô cầm điện thoại lướt qua phần mềm đặt vé, mua vé ngày lễ thật sự rất khó nên cô chậm rãi lướt xuống.
Đột nhiên, mắt cô sáng lên, cô nói với Khương Bái, “Có một vé vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, nhưng đó là chuyến bay lúc nửa đêm. Nó sẽ đến Trường Hoàn lúc bảy giờ sáng. Anh có muốn mua nó không?”
Khương Bái tiếp tục lái xe, gật đầu: “Mua đi. Nếu buồn ngủ, chúng ta trở về ngủ bù một giấc.”
Dương Thư sợ rằng vé của chuyến bay này nếu đặt muộn hơn sẽ bị mất nên cô đã nhanh chóng đặt ngay.
Chợt nghĩ ra điều gì đó, cô nhẹ giọng than thở: “Đồ của em chuyển đến chỗ của Khương Khương, còn chưa thu dọn. Kỳ nghỉ ở Trường Hoàn đã kết thúc, em không có thời gian quản lý.”
Khương Bái dừng xe ở ngã tư đèn đỏ, liếc mắt nhìn sang: “Lần này, anh có thể cho em sống cùng em ấy được không?”
Dương Thư nhìn anh hiểu ý: “Anh muốn em sống cùng anh sao?”
Trước kia mặc dù Khương Bái thường xuyên tìm cô, nhưng anh đã rời đi sau vài giờ, chưa bao giờ sống cùng nhau.
Khương Bái nói: “Khi về Trường Hoàn anh sẽ đi làm. Ở với anh, em không cần vội vàng thu dọn đồ đạc của mình. Hãy sống với anh một thời gian, hơn nữa cũng không quá xa nơi em làm việc.”
Dương Thư liếm môi dưới, suy nghĩ kĩ càng rồi nói: “Được rồi, em sẽ suy nghĩ một chút.”
Cô chống má nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau khóe miệng nhếch lên một chút.
Xe chạy vào biệt thự, vừa tới cửa nhà Giang Triệt, còn chưa kịp lái xe đi vào, phía trước xe đột nhiên có người xông lên.
Khương Bái phanh gấp, nhưng người đàn ông kia bị va chạm, ngã xuống đất ngay lập tức.
Anh và Dương Thư đều sững sờ, thật sự không hiểu sao lại có người chặn ở cửa nhà Giang Triệt, cứ thế lao về phía đầu xe.
Khương Bái cùng Dương Thư vội vàng xuống xe để điều tra.
Người bị va chạm là Hà Đông Tự, chiếc xe phanh gấp, những người khác không sao, chỉ bị ngã một phát.
Đứng dậy nhặt đống tài liệu vương vãi trên mặt đất, nhìn thấy Khương Bái.
Hà Đông Tự chưa bao giờ nhìn thấy mặt Giang Triệt, tìm được địa chỉ nhà của anh ta, nghĩ rằng đây là chuyện, vội vàng bước tới nắm lấy tay áo Khương Bái: “Giang Tổng, anh xem dự án mới của tôi đi, đây là cơ hội duy nhất để cứu Hà thị. Miễn là bạn có thể nhìn thấy dự án này, sẵn sàng giúp đỡ, anh có thể yêu cầu tôi làm bất cứ điều gì cũng được.”
Khương Bái ban đầu không nhận ra anh ta, nhưng khi nghe anh ta nói về Hà thị, anh nhíu mày, vẻ mặt u ám, có chút đáng sợ: “Hà Đông Tự?”
Hà Đông Tự ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng động, mở miệng, còn chưa kịp nói thì đã thoáng nhìn thấy Dương Thư vẫn đang đứng bên cạnh xe.
Anh ta hơi sững sờ, mừng rỡ gọi một tiếng, “Tiểu Thư…”
Ngay sau đó, Khương Bái giơ chân lên đá vào người anh ta.
Sức mạnh của anh rất lớn, Hà Đông Tự không có phòng bị, trực tiếp bị đạp thật xa ra ngoài.
Cả người gần như bay ra ngoài!
Dương Thư mở to mắt không tin, cô không thể nhìn thấy Khương Bái duỗi chân khi nào, Hà Đông Tự đã ngã xuống đất.
Cú đá này không hề nhẹ, Khương Bái dường như còn chưa hết tức giận.
Ngay khi Hà Đông Tự đang cố gắng đứng dậy ở đó, những người khác đã sải bước đến, liên tiếp giáng cho anh một vài cú đấm.
Cú đá của anh quá tàn nhẫn, vì vậy Dương Thư vội vàng tiến lên kéo anh: “Anh làm gì vậy, bọn họ sẽ giết chết anh mất!”
Khương Bái vừa dừng tay, lửa giận trong mắt cũng không giảm bớt, vì lần trước Giang Triệt tình cờ gặp lại và hòa giải với Dương Thư, anh liền hận không thể giết chết thằng nhóc này.
Hà Đông Tự cảm thấy như thể tất cả xương trong cơ thể mình sắp vỡ nát, anh nhìn người đàn ông hung hãn trước mặt mình, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Nhìn thấy Dương Thư cùng Khương Bái có vẻ thân thiết, anh ta đột nhiên hiểu được lý do mình bị đánh.
Khương Bái cúi đầu nhìn trên mặt đất, giẫm lên tập tài liệu trong tay: “Công ty đã phá sản rồi, mày còn trông chờ vào dự án mới nào để Đông Sơn tái khởi*?”
*Đông Sơn tái khởi – 东山再起: khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại. (Theo chuonghung.com)
Anh ngồi xổm xuống nửa người, hai tay đặt trên đầu gối, “Mày không muốn tự mình làm trò ngu ngốc thì trả hết nợ, chấp nhận sự trừng phạt của ông trời đi, tao sẽ không động đến mày. Nếu một ngày nào đó mày dám xuất hiện trước mặt tao——”
Đôi mắt đen của anh hằn lên sự nham hiểm hung ác, giọng nói lạnh lùng, gằn từng chữ: “Mày muốn thử một chút không?”
Quản gia nghe thấy động tĩnh liền vội vàng chạy tới, Khương Bái đứng dậy, dắt Dương Thư đi vào trong, kêu quản gia lái xe đi vào.
Cho đến khi nhìn thấy biệt thự, vẻ mặt Khương Bái vẫn còn bình tĩnh.
Trên thực tế, Dương Thư đã biết tin tức về sự phá sản của Hà thị, cô nghe tin Hà Vấn Cầm bị trúng gió phải nhập viện, còn Hà Đông Tự thì nợ nần chồng chất, không còn nơi nào để đi. Nghiêm Lạc Đồng cũng bị mang tiếng xấu vì chuyện này, cũng không thể lăn lộn ngoài đời nổi.
Hôm nay gặp lại Hà Đông Tự, lần đầu tiên trong lòng cô cảm thấy bình tĩnh.
Khương Bái luôn nắm tay cô mọi lúc.
Trong phòng khách, cô không hiểu liếc mắt nhìn sang: “Làm sao anh biết chuyện của em và anh ta?”
Khương Bái chưa kịp trả lời thì Dương Thư đã nghĩ: “Anh hai sau khi tìm em đã tra ra nó, sau đó nói cho anh biết?”
Cô còn nhớ tối hôm qua khi làm mì sốt cà chua, Khương Bái và Giang Triệt đang tán gẫu trong phòng khách, vẻ mặt rất nghiêm nghị.
Có lẽ đã bắt đầu vào thời điểm đó.
Dương Thư bất lực thở dài: “Kỳ thực em không sao, tại sao anh lại đánh anh ta mạnh như vậy? Anh là luật sư không biết cố ý làm người khác bị thương là phạm pháp sao?”
Ngập ngừng một chút, cô cười, “Nhìn thấy vừa rồi anh bảo vệ em mà lại trút giận cho em như vậy, trong lòng em cảm thấy rất ấm áp, nhưng em không muốn anh vì chuyện này mà gặp rắc rối, rồi em sẽ hận họ, thậm chí nhiều hơn nữa. “
Một tia phức tạp lóe lên trong mắt Khương Bái, anh vươn cánh tay dài ôm lấy cô, trầm giọng nói bên tai cô: “Gần đây anh luôn suy nghĩ, giá như có thể quen được em sớm hơn thì tốt rồi.”
Dương Thư tùy ý để anh ôm, nhẹ nhàng đáp: “Bây giờ gặp nhau cũng đâu muộjn, anh đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
Cô không muốn nói đến chuyện này nữa, đột nhiên nhướng mày nở nụ cười, “Lúc còn ở giếng huyện, anh đã hứa khi trở về sẽ viết cho em một bức thư tình. Sao anh không viết? Em muốn nó tối nay.”
“Tối nay?” Khương Bái cười bất đắc dĩ, trầm ngâm: “Chẳng phải em nói là viết cái kia rất dài sao, cho nên anh không có nhiều thời gian.”
Dương Thư nói: “Em nghe Khương Khương nói anh có điểm số cao từ lúc anh còn nhỏ, anh còn giành được rất nhiều giải thưởng viết luận. Điều này không khó đối với anh. Nếu anh nghĩ rằng thời gian ngắn, vậy anh viết ngay bây giờ đi, nhanh lên!”
Cô đẩy anh vào thang máy: “Tối nay anh phải viết, không thì xem như anh không theo đuổi em.”
Khương Bái bật cười: “Được rồi, anh sẽ viết ngay bây giờ.”
Nhìn thấy cửa thang máy đóng lại, anh đi viết thư tình, Dương Thư liền đứng ở đó.
Cô xoa hai tay vào nhau, có chút chờ mong.
Ngay lập tức, cô nghĩ, việc cô chủ động xin thư tình chẳng phải là xấu sao?
Quên đi, ai thèm quan tâm, dù sao da mặt cô cũng dày, cô chỉ muốn có thôi!
Dù sao trong lòng cô vẫn còn vướng mắc….
Việc anh chưa từng theo đuổi cô!
_________
Đến giờ ăn tối, Giang Triệt từ công ty trở về, Khương Bái còn chưa xuống lầu.
Dương Thư nói bây giờ không ăn, cô định đợi Khương Bái một lát.
Trước tiên dì Ngô làm một đĩa hoa quả ướp lạnh, Giang Triệt bưng qua đặt ở trên khay trà trong phòng khách, hỏi: “Khương Bái ở trên lầu làm gì vậy?”
Dương Thư vê viên ô mai, nước sốt ngọt thanh tràn đầy khoang miệng.
Sau khi nuốt xuống, cô cười ngọt ngào: “Khả năng là, làm cho em vui.”
Giang Triệt cũng ăn một ít trái cây, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, gửi cho Dương Thư một địa chỉ trên WeChat.
Dương Thư nhận được WeChat, nghi ngờ nhìn nó.
Giang Triệt nói: “Nhà này ở trung tâm thành phố Trường Hoàn, anh trang trí mà sau đó không đến ở. Thỉnh thoảng khi đến đó để kinh doanh, anh mới sống ở đó. Sau này cho em. Mật mã cửa là sinh nhật của em. Có một chiếc ô tô ở dưới tầng hầm. Chiếc xe, chìa khóa xe ở trong ngăn kéo của thư phòng, cũng là cho em.”
Dương Thư có chút nịnh nọt: “Anh hai, quà của anh lớn quá?”
Giang Triệt sờ sờ tóc của cô: “Em coi như là một chút quà đền bù của anh hai, nhà của em nếu không đi đâu ở đều được, tóm lại sau này là của em. Em phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, bên ngoài đối tốt với Khương Bái, nếu anh ta bắt nạt em, hãy nói cho anh biết, anh giúp em trút giận.”
Dương Thư suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Vậy thì em sẽ nhận nó, em sẽ không đổi mật khẩu, nếu sau này anh đến Trường Hoàn đi công tác, với tư cách là chủ nhân mới của căn nhà này, em sẽ cho phép anh ở đó một thời gian.”
Hai anh em nhìn nhau rồi cười.
Điện thoại của Dương Thư kêu hai lần, cô bấm vào, đó là giọng nói của Khương Bái.
Vốn là tính định nhắn tin, nhưng cô không cẩn thận trực tiếp bấm mở: “Anh viết thư tình xong rồi, em lên xem đi.”
Dương Thư nhanh chóng che lại đện thoại, có chút ngượng ngùng mà nhìn về phía Giang Triệt: “Là anh ấy một hai phải viết, ấu trĩ chết đi được.”
Giang Triệt cười cười, không nói gì: “Đi đi, lát nữa xuống ăn cơm.”
Dương thư gật đầu rồi chạy nhanh lên lầu.
_________
Lên lầu hai, Dương Thư gõ cửa phòng ngủ của Khương Bái, nhưng không có tiếng đáp lại, vì vậy cô trực tiếp đẩy ra.
Bên trong trống rỗng, không có ai ở đó.
Dương Thư nghi ngờ đứng ở cửa, hướng về lối đi gọi: “Anh Bái?”
Vừa dứt lời, Khương Bái đã bước ra khỏi phòng làm việc, trên tay cầm một tập tài liệu và một cây bút.
Dương Thư tò mò chỉ vào: “Đó là cái gì? Thư tình của em à?”
Thấy cô định đưa qua xem một chút, Khương Bái giơ tay tránh đi xoa đầu cô: “Ngoan, lát nữa sẽ cho em xem.”
Anh nắm tay cô kéo vào phòng ngủ.
Sau khi đóng cửa, Khương Bái kéo cô đến bàn làm việc.
Khi tài liệu được đặt lên bàn, Khương Bái đưa cho cô cây bút, tìm trang để ký: “Anh cảm thấy rằng những bức thư tình không thực tế lắm. Anh sẽ cho em một lợi ích độc quyền. Em ký tên đi.”
“Phúc lợi gì vậy?” Dương Thư tò mò chớp mắt.
Khương Bái chỉ vào chính mình, cà lơ phất phơ nói: “Em có thể coi nó như hợp đồng của anh.”
Dương Thư: “?”
Khương Bái đem bản hợp đồng đưa cho cô xem.
Dương Thư nhận lấy, thấy một danh sách những điều Khương Bái muốn làm cho cô.
Ví dụ anh không bận việc thiết yếu, anh phải đưa đón cô đi và về đúng giờ mỗi ngày, nói rằng anh yêu cô mỗi ngày một lần, gửi hoa cho cô ít nhất một lần một tuần, đưa cô đến sân chơi mỗi tháng một lần và đi du lịch trăng mật sáu tháng một lần …
Dương Thư nhìn một chút, hai mắt cong lên.
Cách vận dụng này có vẻ thú vị hơn một bức thư tình đơn thuần.
Cô hơi ngạc nhiên: “Anh đã ký, nhưng phải làm.”
“Đương nhiên rồi.” Khương Bái cong khóe môi chỉ vào vị trí ký tên, “Anh đã ký rồi, em cũng ký một cái đi.”
Dương Thư cúi đầu ký tên của mình.
Khương Bái lấy ra tài liệu thứ hai: “Bản sao hợp đồng.”
Dương Thư tặc lưỡi ký vào bản thứ hai: “Luật sư Khương cẩn thận trong công việc quá.”
Đặt bút xuống, cô vui vẻ cầm bản hợp đồng trên tay, cẩn thận đọc những dòng chữ trên đó.
Khương Bái lấy lại tập tài liệu thứ hai, mở ngăn kéo tùy tiện cất vào, nhìn cô cười: “Hài lòng không?”
“Vậy thì đương nhiên em phải đọc rồi mới biết có hài lòng không chứ.”
Khương Bái cười: “Được rồi, em cứ từ từ đọc.”
Tựa lưng vào bàn làm việc, anh nhìn cô gái đằng kia đang nằm trên giường đọc kỹ bản hợp đồng, hai chân không ngừng đung đưa.
Các đường nét trên khuôn mặt anh mềm mại, đôi mắt tràn ngập ý cưng chiều.
Một lúc sau, anh hỏi: “Em đọc xong chưa?”
“Em đọc xong rồi, nhưng mà,” cô từ trên giường bò dậy, đi đến chị vào trong đó một đoạn, “Điều thứ 32, ngoài kỳ kinh nguyệt và đi du lịch nước ngoài, anh Khương Bái muốn cô Dương Thư mỗi đêm … “
Cô chậm rãi đọc ra bốn chữ cuối cùng, “Chăm sóc đặc biệt.”
Dương Thư ngẩng đầu hỏi Khương Bái: “Đây có phải là loại chăm sóc em nghĩ không?”
Thân trên của Khương Bái hơi nghiêng về phía trước, vừa tầm với chiều cao của cô, áp sát vào gò má ửng hồng thanh tú của cô, khí nóng xông tới khi anh nói: “Em nghĩ … là loại chăm sóc gì?”
Dương Thư khóe miệng khẽ giật một cái, bình tĩnh chỉ vào dòng này: “Em nghĩ ở đây cần bổ sung một lời giải thích, có dấu ngoặc đơn, trên cơ sở được sự đồng ý của cô Dương Thư. Dù sao đây là hợp đồng bán thân của anh, là anh vì em phục vụ, dòng này anh viết, bất kể em nhìn nó thế nào cũng cảm thấy như phúc lợi của anh.”
Khương Bái uể oải cười một tiếng: “Anh vì em làm nhiều chuyện như vậy, chỉ cho bản thân một lợi ích còn chưa đủ sao?”
Dương Thư lắc đầu: “Không phải, đây là thư tình, anh định cắt xén cho bớt vịiệcđúng không?”
Khương Bái nín cười, đưa cho cô một cây bút: “Nghe em, em có thể thêm vào.”
Dương Thư cầm lấy bút, viết những gì vừa đọc được, nói: “Anh cũng phải thêm phần của anh.”
Khương Bái: “Được rồi, anh sẽ tự bổ sung sau. Nếu em không lo lắng, chúng ta sẽ lấy cái mà em tự tay viết làm chuẩn.”
Ánh mắt Dương Thư khẽ nhúc nhích: “Vậy em sẽ tự tay thêm vài cái, anh phải nghe lời đó?”
Khương Bái ôm cô: “Anh nghĩ là đã có hơn 60 dòng, em muốn thêm gì nữa?”
Dương Thư lắc đầu: “Còn chưa đủ, em muốn thêm một chút, muốn thêm một trăm dòng nữa. Em phải thêm vài hình phạt cho anh vì đã chọc em tức giận, chẳng hạn như quỳ trên bàn phím, quỳ sầu riêng.”
“Em ác như vậy sao?” Khương Bái đưa tay bóp gương mặt cô.
Dương Thư lơ đễnh nói: “Sao anh lại hung dữ như vậy, nếu anh không làm cho em tức giận, thì làm sao tồn tại những hình phạt này?”
Vừa nói, cô vừa trực tiếp lấy bút viết lên mặt sau, viết được nửa dòng, cô hỏi Khương Bái: “Anh thích quỳ trên bàn phím hơn hay quỳ trên trái sầu riêng? Em nên viết hình phạt nào?”
Khương Bái thoả thuận với cô: “Quỳ trên gối ôm được không? Cái kia mềm hơn, nếu không đầu gối đau sợ em sẽ đau lòng.”
“Em không đau lòng.”
“Nhưng anh sợ buổi tối anh chăm sóc đặc biệt cho em, sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy, như vậy không phải em sẽ thiệt thòi sao?”
“…”
Khương Bái cầm lấy bút và hợp đồng của cô, đặt sang một bên: “Phần sau em cứ từ từ suy nghĩ, chỉ cần em viết ra, anh đều thỏa mãn em. Còn hiện tại——”
Khương Bái đột nhiên bế cô lên, xoay người đặt cô lên bàn làm việc, hai chân Dương Thư chợt run nhẹ, mở to mắt nhìn, “Anh định làm gì?”
Anh đặt hai tay lên hai bên hông cô, cụp mắt xuống, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô, giọng anh lúc gợi cảm lúc mê hoặc: “Tối nay, Thư Thư có muốn được chăm sóc đặc biệt không?”
Dương Thư nói, “Em đã dự định từ đầu rồi. Em không muốn gọi cho anh vì thấy anh đang ngủ ngon. Bây giờ anh đã dậy, vậy thì—”
Cô từ từ ngước mắt lên, cười rạng rỡ nhìn anh, “Đi chung chứ sao.”
Giọng cô cực kỳ ngọt ngào.
Đối diện với đôi mắt trong veo biết cười của cô, giờ phút này Khương Bái cũng hoàn toàn xác định rằng cô thực sự muốn ở bên anh.
Khương Bái đột nhiên kéo cô vào trong lòng, ôm chặt: “Anh tỉnh lại không tìm thấy em, còn tưởng rằng em lại biến mất.”
Dương Thư hơi giật mình, dựa vào trong ngực anh ôm lấy anh: “Ngày hôm qua không phải chúng ta làm hòa rồi sao, em cũng thêm WeChat của anh trở lại rồi, đương nhiên sẽ không rời đi mà không nói một tiếng.”
Cô cảm thấy bất lực nhưng cũng thấy buồn cười, áp cằm vào ngực anh nháy mắt mấy cái “Anh Bái, chúng ta mới không gặp nhau mấy ngày. Sao anh đột nhiên trở nên dính người thế?”
Dính người sao?
Khương Bái khóe miệng hơi giật giật, rũ mi mắt thản nhiên nói: “Anh sợ em chạy lung tung sẽ gặp nguy hiểm, trong lòng hết sức bảo vệ, dính người gì chứ?”
“Ồ, đúng là một người đàn ông biết bảo vệ!” Dương Thư nín cười, trong mắt lóe lên những tia sáng.
Nhớ đến điều gì đó, cô nói: “À, anh còn chưa ăn sáng, vào phòng ăn chung đi, em lấy đồ ăn cho anh. Cháo của dì Ngô nấu rất ngon, món dưa muối đi kèm cũng rất tuyệt!”
Nói xong cô liền chạy vào bếp.
Khương Bái nhìn theo bóng lưng cô vui vẻ chạy đi, khóe miệng bất giác nhếch lên, mọi tích tụ trong lòng đã hoàn toàn tiêu tan.
Ngoài cửa sổ thủy tinh, mặt trời đã lên sớm, ánh sáng xuyên qua làn mây mỏng nhẹ nhàng đung đưa xuống.
Những tia sáng ban mai nằm nghiêng về phía đông, sặc sỡ như những bức tranh Lệ Thủy tuyệt đẹp.
Khương Bái liếc cô một cái, giơ chân dưới bàn lên móc chân cô, như muốn cọ vào người cô, “Em vui vẻ nhỉ?”
Tai Dương Thư nóng rực, né tránh đi đụng chạm của anh, nhấp một ngụm trà gừng táo đỏ, nháy mắt mấy cái với anh: “Trà gừng rất ngon.”
Khương Bái: “…”
Mặc dù Khương Bái và Giang Triệt có ấn tượng ban đầu không tốt về nhà hàng này, nhưng sau khi phục vụ và ăn xong, họ đều trợn tròn mắt.
Dương Thư nhìn những thay đổi tinh tế trong biểu hiện của họ, khóe miệng bất giác cong lên.
Cô biết sẽ có kết quả này.
Sau bữa ăn từ trong nhà hàng ra, Giang Triệt hỏi cô: “Nhà hàng này khuất như vậy, sao em lại tìm được?”
Dương Thư tỏ vẻ kiêu ngạo: “Đối với một người thích thưởng thức những món ăn, việc này có gì khó khăn.”
_________
Lúc chiều tối, ba người từ giếng huyện về An Cầm.
Giang Triệt phải đến công ty giải quyết một số chuyện, Khương Bái chở anh đến dưới sảnh công ty, sau đó đưa Dương Thư về nhà trước.
Lần này, Dương Thư ngồi ở ghế lái phụ.
Cô cầm điện thoại lướt qua phần mềm đặt vé, mua vé ngày lễ thật sự rất khó nên cô chậm rãi lướt xuống.
Đột nhiên, mắt cô sáng lên, cô nói với Khương Bái, “Có một vé vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, nhưng đó là chuyến bay lúc nửa đêm. Nó sẽ đến Trường Hoàn lúc bảy giờ sáng. Anh có muốn mua nó không?”
Khương Bái tiếp tục lái xe, gật đầu: “Mua đi. Nếu buồn ngủ, chúng ta trở về ngủ bù một giấc.”
Dương Thư sợ rằng vé của chuyến bay này nếu đặt muộn hơn sẽ bị mất nên cô đã nhanh chóng đặt ngay.
Chợt nghĩ ra điều gì đó, cô nhẹ giọng than thở: “Đồ của em chuyển đến chỗ của Khương Khương, còn chưa thu dọn. Kỳ nghỉ ở Trường Hoàn đã kết thúc, em không có thời gian quản lý.”
Khương Bái dừng xe ở ngã tư đèn đỏ, liếc mắt nhìn sang: “Lần này, anh có thể cho em sống cùng em ấy được không?”
Dương Thư nhìn anh hiểu ý: “Anh muốn em sống cùng anh sao?”
Trước kia mặc dù Khương Bái thường xuyên tìm cô, nhưng anh đã rời đi sau vài giờ, chưa bao giờ sống cùng nhau.
Khương Bái nói: “Khi về Trường Hoàn anh sẽ đi làm. Ở với anh, em không cần vội vàng thu dọn đồ đạc của mình. Hãy sống với anh một thời gian, hơn nữa cũng không quá xa nơi em làm việc.”
Dương Thư liếm môi dưới, suy nghĩ kĩ càng rồi nói: “Được rồi, em sẽ suy nghĩ một chút.”
Cô chống má nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau khóe miệng nhếch lên một chút.
Xe chạy vào biệt thự, vừa tới cửa nhà Giang Triệt, còn chưa kịp lái xe đi vào, phía trước xe đột nhiên có người xông lên.
Khương Bái phanh gấp, nhưng người đàn ông kia bị va chạm, ngã xuống đất ngay lập tức.
Anh và Dương Thư đều sững sờ, thật sự không hiểu sao lại có người chặn ở cửa nhà Giang Triệt, cứ thế lao về phía đầu xe.
Khương Bái cùng Dương Thư vội vàng xuống xe để điều tra.
Người bị va chạm là Hà Đông Tự, chiếc xe phanh gấp, những người khác không sao, chỉ bị ngã một phát.
Đứng dậy nhặt đống tài liệu vương vãi trên mặt đất, nhìn thấy Khương Bái.
Hà Đông Tự chưa bao giờ nhìn thấy mặt Giang Triệt, tìm được địa chỉ nhà của anh ta, nghĩ rằng đây là chuyện, vội vàng bước tới nắm lấy tay áo Khương Bái: “Giang Tổng, anh xem dự án mới của tôi đi, đây là cơ hội duy nhất để cứu Hà thị. Miễn là bạn có thể nhìn thấy dự án này, sẵn sàng giúp đỡ, anh có thể yêu cầu tôi làm bất cứ điều gì cũng được.”
Khương Bái ban đầu không nhận ra anh ta, nhưng khi nghe anh ta nói về Hà thị, anh nhíu mày, vẻ mặt u ám, có chút đáng sợ: “Hà Đông Tự?”
Hà Đông Tự ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng động, mở miệng, còn chưa kịp nói thì đã thoáng nhìn thấy Dương Thư vẫn đang đứng bên cạnh xe.
Anh ta hơi sững sờ, mừng rỡ gọi một tiếng, “Tiểu Thư…”
Ngay sau đó, Khương Bái giơ chân lên đá vào người anh ta.
Sức mạnh của anh rất lớn, Hà Đông Tự không có phòng bị, trực tiếp bị đạp thật xa ra ngoài.
Cả người gần như bay ra ngoài!
Dương Thư mở to mắt không tin, cô không thể nhìn thấy Khương Bái duỗi chân khi nào, Hà Đông Tự đã ngã xuống đất.
Cú đá này không hề nhẹ, Khương Bái dường như còn chưa hết tức giận.
Ngay khi Hà Đông Tự đang cố gắng đứng dậy ở đó, những người khác đã sải bước đến, liên tiếp giáng cho anh một vài cú đấm.
Cú đá của anh quá tàn nhẫn, vì vậy Dương Thư vội vàng tiến lên kéo anh: “Anh làm gì vậy, bọn họ sẽ giết chết anh mất!”
Khương Bái vừa dừng tay, lửa giận trong mắt cũng không giảm bớt, vì lần trước Giang Triệt tình cờ gặp lại và hòa giải với Dương Thư, anh liền hận không thể giết chết thằng nhóc này.
Hà Đông Tự cảm thấy như thể tất cả xương trong cơ thể mình sắp vỡ nát, anh nhìn người đàn ông hung hãn trước mặt mình, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Nhìn thấy Dương Thư cùng Khương Bái có vẻ thân thiết, anh ta đột nhiên hiểu được lý do mình bị đánh.
Khương Bái cúi đầu nhìn trên mặt đất, giẫm lên tập tài liệu trong tay: “Công ty đã phá sản rồi, mày còn trông chờ vào dự án mới nào để Đông Sơn tái khởi*?”
*Đông Sơn tái khởi – 东山再起: khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại. (Theo chuonghung.com)
Anh ngồi xổm xuống nửa người, hai tay đặt trên đầu gối, “Mày không muốn tự mình làm trò ngu ngốc thì trả hết nợ, chấp nhận sự trừng phạt của ông trời đi, tao sẽ không động đến mày. Nếu một ngày nào đó mày dám xuất hiện trước mặt tao——”
Đôi mắt đen của anh hằn lên sự nham hiểm hung ác, giọng nói lạnh lùng, gằn từng chữ: “Mày muốn thử một chút không?”
Quản gia nghe thấy động tĩnh liền vội vàng chạy tới, Khương Bái đứng dậy, dắt Dương Thư đi vào trong, kêu quản gia lái xe đi vào.
Cho đến khi nhìn thấy biệt thự, vẻ mặt Khương Bái vẫn còn bình tĩnh.
Trên thực tế, Dương Thư đã biết tin tức về sự phá sản của Hà thị, cô nghe tin Hà Vấn Cầm bị trúng gió phải nhập viện, còn Hà Đông Tự thì nợ nần chồng chất, không còn nơi nào để đi. Nghiêm Lạc Đồng cũng bị mang tiếng xấu vì chuyện này, cũng không thể lăn lộn ngoài đời nổi.
Hôm nay gặp lại Hà Đông Tự, lần đầu tiên trong lòng cô cảm thấy bình tĩnh.
Khương Bái luôn nắm tay cô mọi lúc.
Trong phòng khách, cô không hiểu liếc mắt nhìn sang: “Làm sao anh biết chuyện của em và anh ta?”
Khương Bái chưa kịp trả lời thì Dương Thư đã nghĩ: “Anh hai sau khi tìm em đã tra ra nó, sau đó nói cho anh biết?”
Cô còn nhớ tối hôm qua khi làm mì sốt cà chua, Khương Bái và Giang Triệt đang tán gẫu trong phòng khách, vẻ mặt rất nghiêm nghị.
Có lẽ đã bắt đầu vào thời điểm đó.
Dương Thư bất lực thở dài: “Kỳ thực em không sao, tại sao anh lại đánh anh ta mạnh như vậy? Anh là luật sư không biết cố ý làm người khác bị thương là phạm pháp sao?”
Ngập ngừng một chút, cô cười, “Nhìn thấy vừa rồi anh bảo vệ em mà lại trút giận cho em như vậy, trong lòng em cảm thấy rất ấm áp, nhưng em không muốn anh vì chuyện này mà gặp rắc rối, rồi em sẽ hận họ, thậm chí nhiều hơn nữa. “
Một tia phức tạp lóe lên trong mắt Khương Bái, anh vươn cánh tay dài ôm lấy cô, trầm giọng nói bên tai cô: “Gần đây anh luôn suy nghĩ, giá như có thể quen được em sớm hơn thì tốt rồi.”
Dương Thư tùy ý để anh ôm, nhẹ nhàng đáp: “Bây giờ gặp nhau cũng đâu muộjn, anh đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
Cô không muốn nói đến chuyện này nữa, đột nhiên nhướng mày nở nụ cười, “Lúc còn ở giếng huyện, anh đã hứa khi trở về sẽ viết cho em một bức thư tình. Sao anh không viết? Em muốn nó tối nay.”
“Tối nay?” Khương Bái cười bất đắc dĩ, trầm ngâm: “Chẳng phải em nói là viết cái kia rất dài sao, cho nên anh không có nhiều thời gian.”
Dương Thư nói: “Em nghe Khương Khương nói anh có điểm số cao từ lúc anh còn nhỏ, anh còn giành được rất nhiều giải thưởng viết luận. Điều này không khó đối với anh. Nếu anh nghĩ rằng thời gian ngắn, vậy anh viết ngay bây giờ đi, nhanh lên!”
Cô đẩy anh vào thang máy: “Tối nay anh phải viết, không thì xem như anh không theo đuổi em.”
Khương Bái bật cười: “Được rồi, anh sẽ viết ngay bây giờ.”
Nhìn thấy cửa thang máy đóng lại, anh đi viết thư tình, Dương Thư liền đứng ở đó.
Cô xoa hai tay vào nhau, có chút chờ mong.
Ngay lập tức, cô nghĩ, việc cô chủ động xin thư tình chẳng phải là xấu sao?
Quên đi, ai thèm quan tâm, dù sao da mặt cô cũng dày, cô chỉ muốn có thôi!
Dù sao trong lòng cô vẫn còn vướng mắc….
Việc anh chưa từng theo đuổi cô!
_________
Đến giờ ăn tối, Giang Triệt từ công ty trở về, Khương Bái còn chưa xuống lầu.
Dương Thư nói bây giờ không ăn, cô định đợi Khương Bái một lát.
Trước tiên dì Ngô làm một đĩa hoa quả ướp lạnh, Giang Triệt bưng qua đặt ở trên khay trà trong phòng khách, hỏi: “Khương Bái ở trên lầu làm gì vậy?”
Dương Thư vê viên ô mai, nước sốt ngọt thanh tràn đầy khoang miệng.
Sau khi nuốt xuống, cô cười ngọt ngào: “Khả năng là, làm cho em vui.”
Giang Triệt cũng ăn một ít trái cây, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, gửi cho Dương Thư một địa chỉ trên WeChat.
Dương Thư nhận được WeChat, nghi ngờ nhìn nó.
Giang Triệt nói: “Nhà này ở trung tâm thành phố Trường Hoàn, anh trang trí mà sau đó không đến ở. Thỉnh thoảng khi đến đó để kinh doanh, anh mới sống ở đó. Sau này cho em. Mật mã cửa là sinh nhật của em. Có một chiếc ô tô ở dưới tầng hầm. Chiếc xe, chìa khóa xe ở trong ngăn kéo của thư phòng, cũng là cho em.”
Dương Thư có chút nịnh nọt: “Anh hai, quà của anh lớn quá?”
Giang Triệt sờ sờ tóc của cô: “Em coi như là một chút quà đền bù của anh hai, nhà của em nếu không đi đâu ở đều được, tóm lại sau này là của em. Em phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, bên ngoài đối tốt với Khương Bái, nếu anh ta bắt nạt em, hãy nói cho anh biết, anh giúp em trút giận.”
Dương Thư suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Vậy thì em sẽ nhận nó, em sẽ không đổi mật khẩu, nếu sau này anh đến Trường Hoàn đi công tác, với tư cách là chủ nhân mới của căn nhà này, em sẽ cho phép anh ở đó một thời gian.”
Hai anh em nhìn nhau rồi cười.
Điện thoại của Dương Thư kêu hai lần, cô bấm vào, đó là giọng nói của Khương Bái.
Vốn là tính định nhắn tin, nhưng cô không cẩn thận trực tiếp bấm mở: “Anh viết thư tình xong rồi, em lên xem đi.”
Dương Thư nhanh chóng che lại đện thoại, có chút ngượng ngùng mà nhìn về phía Giang Triệt: “Là anh ấy một hai phải viết, ấu trĩ chết đi được.”
Giang Triệt cười cười, không nói gì: “Đi đi, lát nữa xuống ăn cơm.”
Dương thư gật đầu rồi chạy nhanh lên lầu.
_________
Lên lầu hai, Dương Thư gõ cửa phòng ngủ của Khương Bái, nhưng không có tiếng đáp lại, vì vậy cô trực tiếp đẩy ra.
Bên trong trống rỗng, không có ai ở đó.
Dương Thư nghi ngờ đứng ở cửa, hướng về lối đi gọi: “Anh Bái?”
Vừa dứt lời, Khương Bái đã bước ra khỏi phòng làm việc, trên tay cầm một tập tài liệu và một cây bút.
Dương Thư tò mò chỉ vào: “Đó là cái gì? Thư tình của em à?”
Thấy cô định đưa qua xem một chút, Khương Bái giơ tay tránh đi xoa đầu cô: “Ngoan, lát nữa sẽ cho em xem.”
Anh nắm tay cô kéo vào phòng ngủ.
Sau khi đóng cửa, Khương Bái kéo cô đến bàn làm việc.
Khi tài liệu được đặt lên bàn, Khương Bái đưa cho cô cây bút, tìm trang để ký: “Anh cảm thấy rằng những bức thư tình không thực tế lắm. Anh sẽ cho em một lợi ích độc quyền. Em ký tên đi.”
“Phúc lợi gì vậy?” Dương Thư tò mò chớp mắt.
Khương Bái chỉ vào chính mình, cà lơ phất phơ nói: “Em có thể coi nó như hợp đồng của anh.”
Dương Thư: “?”
Khương Bái đem bản hợp đồng đưa cho cô xem.
Dương Thư nhận lấy, thấy một danh sách những điều Khương Bái muốn làm cho cô.
Ví dụ anh không bận việc thiết yếu, anh phải đưa đón cô đi và về đúng giờ mỗi ngày, nói rằng anh yêu cô mỗi ngày một lần, gửi hoa cho cô ít nhất một lần một tuần, đưa cô đến sân chơi mỗi tháng một lần và đi du lịch trăng mật sáu tháng một lần …
Dương Thư nhìn một chút, hai mắt cong lên.
Cách vận dụng này có vẻ thú vị hơn một bức thư tình đơn thuần.
Cô hơi ngạc nhiên: “Anh đã ký, nhưng phải làm.”
“Đương nhiên rồi.” Khương Bái cong khóe môi chỉ vào vị trí ký tên, “Anh đã ký rồi, em cũng ký một cái đi.”
Dương Thư cúi đầu ký tên của mình.
Khương Bái lấy ra tài liệu thứ hai: “Bản sao hợp đồng.”
Dương Thư tặc lưỡi ký vào bản thứ hai: “Luật sư Khương cẩn thận trong công việc quá.”
Đặt bút xuống, cô vui vẻ cầm bản hợp đồng trên tay, cẩn thận đọc những dòng chữ trên đó.
Khương Bái lấy lại tập tài liệu thứ hai, mở ngăn kéo tùy tiện cất vào, nhìn cô cười: “Hài lòng không?”
“Vậy thì đương nhiên em phải đọc rồi mới biết có hài lòng không chứ.”
Khương Bái cười: “Được rồi, em cứ từ từ đọc.”
Tựa lưng vào bàn làm việc, anh nhìn cô gái đằng kia đang nằm trên giường đọc kỹ bản hợp đồng, hai chân không ngừng đung đưa.
Các đường nét trên khuôn mặt anh mềm mại, đôi mắt tràn ngập ý cưng chiều.
Một lúc sau, anh hỏi: “Em đọc xong chưa?”
“Em đọc xong rồi, nhưng mà,” cô từ trên giường bò dậy, đi đến chị vào trong đó một đoạn, “Điều thứ 32, ngoài kỳ kinh nguyệt và đi du lịch nước ngoài, anh Khương Bái muốn cô Dương Thư mỗi đêm … “
Cô chậm rãi đọc ra bốn chữ cuối cùng, “Chăm sóc đặc biệt.”
Dương Thư ngẩng đầu hỏi Khương Bái: “Đây có phải là loại chăm sóc em nghĩ không?”
Thân trên của Khương Bái hơi nghiêng về phía trước, vừa tầm với chiều cao của cô, áp sát vào gò má ửng hồng thanh tú của cô, khí nóng xông tới khi anh nói: “Em nghĩ … là loại chăm sóc gì?”
Dương Thư khóe miệng khẽ giật một cái, bình tĩnh chỉ vào dòng này: “Em nghĩ ở đây cần bổ sung một lời giải thích, có dấu ngoặc đơn, trên cơ sở được sự đồng ý của cô Dương Thư. Dù sao đây là hợp đồng bán thân của anh, là anh vì em phục vụ, dòng này anh viết, bất kể em nhìn nó thế nào cũng cảm thấy như phúc lợi của anh.”
Khương Bái uể oải cười một tiếng: “Anh vì em làm nhiều chuyện như vậy, chỉ cho bản thân một lợi ích còn chưa đủ sao?”
Dương Thư lắc đầu: “Không phải, đây là thư tình, anh định cắt xén cho bớt vịiệcđúng không?”
Khương Bái nín cười, đưa cho cô một cây bút: “Nghe em, em có thể thêm vào.”
Dương Thư cầm lấy bút, viết những gì vừa đọc được, nói: “Anh cũng phải thêm phần của anh.”
Khương Bái: “Được rồi, anh sẽ tự bổ sung sau. Nếu em không lo lắng, chúng ta sẽ lấy cái mà em tự tay viết làm chuẩn.”
Ánh mắt Dương Thư khẽ nhúc nhích: “Vậy em sẽ tự tay thêm vài cái, anh phải nghe lời đó?”
Khương Bái ôm cô: “Anh nghĩ là đã có hơn 60 dòng, em muốn thêm gì nữa?”
Dương Thư lắc đầu: “Còn chưa đủ, em muốn thêm một chút, muốn thêm một trăm dòng nữa. Em phải thêm vài hình phạt cho anh vì đã chọc em tức giận, chẳng hạn như quỳ trên bàn phím, quỳ sầu riêng.”
“Em ác như vậy sao?” Khương Bái đưa tay bóp gương mặt cô.
Dương Thư lơ đễnh nói: “Sao anh lại hung dữ như vậy, nếu anh không làm cho em tức giận, thì làm sao tồn tại những hình phạt này?”
Vừa nói, cô vừa trực tiếp lấy bút viết lên mặt sau, viết được nửa dòng, cô hỏi Khương Bái: “Anh thích quỳ trên bàn phím hơn hay quỳ trên trái sầu riêng? Em nên viết hình phạt nào?”
Khương Bái thoả thuận với cô: “Quỳ trên gối ôm được không? Cái kia mềm hơn, nếu không đầu gối đau sợ em sẽ đau lòng.”
“Em không đau lòng.”
“Nhưng anh sợ buổi tối anh chăm sóc đặc biệt cho em, sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy, như vậy không phải em sẽ thiệt thòi sao?”
“…”
Khương Bái cầm lấy bút và hợp đồng của cô, đặt sang một bên: “Phần sau em cứ từ từ suy nghĩ, chỉ cần em viết ra, anh đều thỏa mãn em. Còn hiện tại——”
Khương Bái đột nhiên bế cô lên, xoay người đặt cô lên bàn làm việc, hai chân Dương Thư chợt run nhẹ, mở to mắt nhìn, “Anh định làm gì?”
Anh đặt hai tay lên hai bên hông cô, cụp mắt xuống, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô, giọng anh lúc gợi cảm lúc mê hoặc: “Tối nay, Thư Thư có muốn được chăm sóc đặc biệt không?”