Trao Anh Ánh Dương Ấm Áp
Chương 19: Ở trong lòng anh, cô không hề giống.
—— Anh lại cong ngón tay lại, dùng mu bàn tay âu yếm cọ cọ gò má cô, cứ một giây lại cọ một cái, giống như luyến tiếc không nỡ rời đi.
…
Mãi đến khi hai người đi tới cửa bệnh viện Trương Mạn mới lấy lại tinh thần, thế là cô vô cùng xấu hổ đỏ mặt. Cho dù là ở kiếp trước anh cũng rất ít khi làm mấy động tác thân mật này với cô, trong trí nhớ của cô chỉ có mỗi cái ôm kia thôi, có lẽ là do cô suýt chút ngã chổng vó nên anh vừa khéo ôm lấy cô, rồi không chịu buông tay mà thôi.
Anh chủ động tiếp xúc thân mật như vậy khiến trái tim đập thình thịch không thôi.
Bất giác cô che hai gò má bị anh cọ đến ửng hồng, trái tim loạn như trống bỏi, anh… đây là có ý gì?
Cậu thiếu niên không lên tiếng, đi thẳng về phía trước cho nên cô không thể nhìn thấy vẻ mặt của anh.
Cô vội vã đi theo, tận tới khi đi đến chỗ bùng binh cô mới nhớ ra chuyện quan trọng nhất của chuyến đi đến bệnh viện này.
“Lý Duy, lát nữa tôi muốn sang khu nội trú thăm người thân, cậu về nhà trước nhé.”
Cậu thiếu niên quay đầu nhìn cô, mặc dù vẻ mặt bình thản nhưng đáy mắt anh lấp lánh ánh tà dương đỏ hồng ấm áp. Trên người anh là chiếc áo T-shirt trắng tinh sạch sẽ, sau lưng anh là một mảnh tà dương, ánh mặt trời xếp thành một vòng quả quýt khiến đường nét trên người anh trở nên mơ hồ, tỏa ra một loại nhiệt độ ấm áp.
Anh nhìn cô, khóe môi nhẹ cong: “Ừm, có chuyện thì cứ gọi cho tôi.”
Cô còn có rất nhiều lời như thế này, không dám nói thẳng với anh, vì thế cô muốn hát cho anh nghe.
Cô tắt di động đi tới đứng bên cửa sổ, đột nhiên cô nhớ đến hôm đó anh nghiêm nghiêm nghiêm túc túc nói với cô, chỉ là giúp cô lau mồ hôi trên mặt.
Trương Mạn không kìm được cười khúc khích, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Anh là ngươi như vậy, chỉ một lòng hướng đến học hành, nào có nhiều ý đồ xấu chứ.
Nhưng cô không giống với những người khác, anh vì cô mà đồng ý mua điện thoại, đồng ý bước ra khỏi cuộc sống chật hẹp và khép kín kia, cũng đồng ý đưa tay lau đi giọt mồ hôi vương trên gò má cô.
Ở trong lòng anh, cô không hề giống.
Nếu như anh mãi mãi không khổ đau u uất, luôn tiếp tục như thế này, thật tốt a. Hai người cứ bình bình thản thản như vậy sống bên nhau đến suốt đời, chắc chắn sẽ có một ngày, anh sẽ biết được, anh thích cô.
Mặc kệ là khi anh trẻ người ngây ngô, hay là khi anh trung niên hăm hở, hay là khi anh tóc bạc sắc sảo, cô vẫn luôn muốn ở bên cạnh anh.
Mà không muốn anh đương độ tuổi xinh đẹp nhất, dừng lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Ồ, còn cả mồ hôi dính trên mặt nữa kìa… Ơ thế hết lau rồi lại lau mặt con nhà người ta là chuyện gì vậy? Hừ, đằng nam không rõ ràng nhá, đã làm còn không dám thừa nhận.
Lý Duy: Thật sự là lau mồ hôi mà! Chỉ có điều chạm một hồi cảm thấy quá thích cho nên…
…
Mãi đến khi hai người đi tới cửa bệnh viện Trương Mạn mới lấy lại tinh thần, thế là cô vô cùng xấu hổ đỏ mặt. Cho dù là ở kiếp trước anh cũng rất ít khi làm mấy động tác thân mật này với cô, trong trí nhớ của cô chỉ có mỗi cái ôm kia thôi, có lẽ là do cô suýt chút ngã chổng vó nên anh vừa khéo ôm lấy cô, rồi không chịu buông tay mà thôi.
Anh chủ động tiếp xúc thân mật như vậy khiến trái tim đập thình thịch không thôi.
Bất giác cô che hai gò má bị anh cọ đến ửng hồng, trái tim loạn như trống bỏi, anh… đây là có ý gì?
Cậu thiếu niên không lên tiếng, đi thẳng về phía trước cho nên cô không thể nhìn thấy vẻ mặt của anh.
Cô vội vã đi theo, tận tới khi đi đến chỗ bùng binh cô mới nhớ ra chuyện quan trọng nhất của chuyến đi đến bệnh viện này.
“Lý Duy, lát nữa tôi muốn sang khu nội trú thăm người thân, cậu về nhà trước nhé.”
Cậu thiếu niên quay đầu nhìn cô, mặc dù vẻ mặt bình thản nhưng đáy mắt anh lấp lánh ánh tà dương đỏ hồng ấm áp. Trên người anh là chiếc áo T-shirt trắng tinh sạch sẽ, sau lưng anh là một mảnh tà dương, ánh mặt trời xếp thành một vòng quả quýt khiến đường nét trên người anh trở nên mơ hồ, tỏa ra một loại nhiệt độ ấm áp.
Anh nhìn cô, khóe môi nhẹ cong: “Ừm, có chuyện thì cứ gọi cho tôi.”
Cô còn có rất nhiều lời như thế này, không dám nói thẳng với anh, vì thế cô muốn hát cho anh nghe.
Cô tắt di động đi tới đứng bên cửa sổ, đột nhiên cô nhớ đến hôm đó anh nghiêm nghiêm nghiêm túc túc nói với cô, chỉ là giúp cô lau mồ hôi trên mặt.
Trương Mạn không kìm được cười khúc khích, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Anh là ngươi như vậy, chỉ một lòng hướng đến học hành, nào có nhiều ý đồ xấu chứ.
Nhưng cô không giống với những người khác, anh vì cô mà đồng ý mua điện thoại, đồng ý bước ra khỏi cuộc sống chật hẹp và khép kín kia, cũng đồng ý đưa tay lau đi giọt mồ hôi vương trên gò má cô.
Ở trong lòng anh, cô không hề giống.
Nếu như anh mãi mãi không khổ đau u uất, luôn tiếp tục như thế này, thật tốt a. Hai người cứ bình bình thản thản như vậy sống bên nhau đến suốt đời, chắc chắn sẽ có một ngày, anh sẽ biết được, anh thích cô.
Mặc kệ là khi anh trẻ người ngây ngô, hay là khi anh trung niên hăm hở, hay là khi anh tóc bạc sắc sảo, cô vẫn luôn muốn ở bên cạnh anh.
Mà không muốn anh đương độ tuổi xinh đẹp nhất, dừng lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Ồ, còn cả mồ hôi dính trên mặt nữa kìa… Ơ thế hết lau rồi lại lau mặt con nhà người ta là chuyện gì vậy? Hừ, đằng nam không rõ ràng nhá, đã làm còn không dám thừa nhận.
Lý Duy: Thật sự là lau mồ hôi mà! Chỉ có điều chạm một hồi cảm thấy quá thích cho nên…