Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 334: Trở về thủ đô (9)
Bốn năm xa cách, sắc mặt của Phó Bảo Hân nhợt nhạt hơn xưa, thế nhưng vẫn mang nét gì đó đoan trang nhã nhặn như cũ.
Bởi vì tôi và Phó Thắng Nam xuất hiện một cách vui vẻ, cho nên khi chúng tôi vừa bước vào biệt thự thì cả hai người đang ngồi trong phòng khách uống trà cũng đứng lên chào hỏi.
Phó Bảo Hân cau mày khi nhìn thấy tôi, bà ta không hài lòng mà nói với Phó Thắng Nam: “Cháu đưa cô ta trờ về làm gì? Hai người…”
Phó Thắng Nam nhíu chặt hai hàng lông mày: “Đấy là chuyện riêng của tôi.”
Giọng điệu của anh cực kỳ lạnh nhạt, anh chỉ thể hiện sự thờ ở và xa cách của mình đối với bà ta.
Phó Bảo Hân cảm thấy không ồn chút nào: “Thắng Nam, hai người đã ly dị rồi mà! Vì sao phải dây dưa đến vậy chứ? Thắng Nam, cháu…”
“Đã muộn rồi, bà về nhà đi!“ Rõ ràng đây là câu mệnh lệnh.
“Nếu mệt thì nghỉ ngơi nhiều vào!” Phó Thắng Nam cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt của người đàn ông này thật sự ấm áp.
Tôi thờ dài, anh làm như vậy chẳng khác nào chọc giận Phó Bảo Hân.
Người đàn ông ấy bế tôi lên lầu rồi dịu dàng nói: “Những thứ trong phòng ngủ vẫn nguyên vẹn như cũ, đều là những đồ dùng mà ngày thường em hay cần đến. Tất cả vẫn còn ð đó.”
Tôi mím môi không nói gì, Tường Vân Nam đang đứng trong phòng khách cũng cảm thấy cực kỳ hoảng hốt, thân thể của cô ta hơi run rầy.
Cô ta nhìn tôi một cách tuyệt vọng.
Phụ nữ như tôi thường có giác quan thứ sáu, tôi chẳng biết Phó Thắng Nam và Tường Vân Nam có quan hệ gì với nhau suốt bốn năm qua, nhưng khi nhìn biểu hiện của vừa nãy thì tôi biết được cô ta có thể thích anh.
“Tổng giám đốc Phó!” Tường Vân Nam mờ miệng gọi, phòng khách đột nhiên vắng vẻ hẳn.
Phó Thắng Nam cau mày, anh quay đầu lại nhìn cô, trông anh có vẻ không vui: “Cô Tường có việc gì không?”
Tưởng Vân Nam mím môi, cô ta đau lòng nói: “Tôi muốn thảo luận với anh về một số chỉ tiết của hợp đồng
liên quan đến Hạ Vỹ”
Phó Thắng Nam là một người đàn ông kiêu ngạo, anh chỉ nhìn lại cô ta bằng ánh mắt không cảm xúc, sau đó lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhưng khá thờ ơ đề trả lời: “Cô Tường, bây giờ đã là chín giờ tối rồi. Tập đoàn Phó Thiên chỉ làm việc trong tám tiếng đồng hồ, bắt đầu từ chín giờ sáng đến sáu giờ chiều. Bây giờ đã cách thời gian tan tầm tổng cộng ba tiếng, cô là người có trình độ học vấn cao, thế nhưng tôi cảm thấy cô hơi bất lịch sự khi chẳng ai mời mà tự đến. Hơn nữa, cô lại còn muốn thảo luận với tôi về công việc vào lúc nửa đêm, may mà cô đến vì công việc, nếu không thì người ta còn nghĩ tôi với cô có gì đó với nhau đấy.”
Anh thản nhiên nói tiếp: “Cô Tường cũng hai mươi sáu tuổi rồi, chắc cô cũng biết mình nên làm cái gì, nên nói cái gì,
phải vậy không? Hôm nay cô trð về sớm một chút, mặc dù tôi không biết cô đến nhà tôi bằng cách nào, nhưng tôi không muốn gặp phải tình huống này lần thứ hai. Vợ chồng tôi nên có không gian riêng. Tôi không muốn người khác làm phiền, xin lỗi.”
Nghe thoáng qua thì những lời anh nói có vẻ nhẹ nhàng lịch sự, nhưng nếu một cô gái nghe phải những lời như vậy thì sẽ cảm thấy khó chịu và tồn thương vô cùng, chính là như vậy đấy.
Một người vốn dĩ dịu dàng lại nói ra những lời đó, hình như hơi tàn nhẫn đối với một cô gái ngưỡng mộ anh.
Phó Bảo Hân cau mày, bà ta cảm thấy không vui: “Thắng Nam, cháu thật quá đáng!”