Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường

Chương 102

Edit: Dưa Hấu

---

'Đây là Killian, người đã từ bỏ tình yêu của mình với Lize để cưới tôi, con gái Bá tước Riegelhoff. Tôi cũng có thể dễ dàng bị thay thế bởi Leila Sinclair."

Một tiếng thở dài phát ra từ tôi.

Killian chăm chú nhìn tôi, rồi đặt một tay qua vai tôi và nói,

"Anh đang nghĩ việc đến Ryzen ngay sau khi chiến tranh lãnh thổ kết thúc và tình hình ở thủ đô ổn định hơn. Em nghĩ sao?"

"Em đồng ý, nếu không chúng ta sẽ bị tin đồn bủa vây nếu ở lại thủ đô....."

"Ở đó có thể hơi nhàm chán, nhưng hãy coi đó là cơ hội chữa lành."

Tôi thật sự mong được đến lãnh địa Ryzen, nhưng Killian hình như nghĩ rằng tôi không muốn và đang bị ép buộc đi theo.

Tôi chỉ gật đầu, không muốn tranh cãi với anh về điều đó.

Tôi chân thành hy vọng rằng có ngày tôi sẽ được xuống Ryzen cùng với Killian.

***

"Bá tước Riegelhoff đang đẩy nhanh tiến độ. Thật phiền phức, nhưng cũng tốt thôi. Lần này hắn ta sẽ bị trục xuất" công tước Ludwing nói, lướt qua bản báo cáo tình hình hiện tại được đưa bởi trợ lý của ông ta.

Cliff và Killian, ngồi cùng nhau trong phòng làm việc của ông, gật đầu đồng ý.

Không ai ngạc nhiên trước sự tuyên bố chiến tranh lãnh thổ đột ngột; nó đến sớm hơn họ dự kiến một chú, nhưng dù sao cũng nằm trong dự kiến dựa trên hành vi của Bá tước Riegelhoff tại vũ hội ngày Quốc khánh.

"Hoàng đế có tức giận không?" Cliff hỏi.

Công tước Ludwig cười lớn. "Tất nhiên là có. Cha nghĩ ông ấy sẽ nhân cơ hội này để hạ gục đại công tước Langston, người đang ở tuổi xế chiều, hoặc thái hậu, người chưa bao giờ coi bệ hạ như một hoàng đế thực thụ.

"Cuối cùng!" Killian kêu lên nhẹ nhõm. "Chúng ta đã chịu đựng trong thời gian dài, lâu đến mức người ngoài nhìn vào cũng thấy khó chịu."

"Bệ hạ hẳn cũng đã chờ đợi một ngày như thế này. Ông ấy trước đây không có lý do chính đáng để thanh trừng, nhưng lần này, sẽ không ai có thể chống lại được."

Cliff gật đầu rồi hỏi, lần này giọng anh ta trầm hơn một chút. "Danh sách người có vé không khứ hồi đến địa ngục đã xong chưa?"

Anh ta đang hỏi xem danh tính các gia đình liên quan đến vụ phản quốc và mức phạt của họ đã được quyết định chưa.

"Em nghĩ về cơ bản đã xong; đại công tước Langston, bá tước Riegelhoff và bá tước Eilert là những người may mắn có tấm vé này."

Khi nhắc đến Bá tước Riegelhoff, ánh mắt của công tước và Cliff hướng về Killian.

"Con không thấy có điều gì... lạ về Edith ư?"

Lông mày Killian nhăn lại trong giây lát trước câu hỏi của Công tước.

"Edith tin rằng mối quan hệ giữa cô ấy và gia tộc Riegelhoff đã bị cắt đứt. Trên thực tế, điều này đúng đó chứ? Bá tước đã tuyên chiến với chúng ta mà không mảy may quan tâm đến an toàn của cô con gái mà ông ta đã giao cho chúng ta làm con tin."

"Nếu con bé thực sự nghĩ như vậy, ta rất vui khi nghe điều đó......"

Mặc dù gật đầu nhưng công tước có vẻ không thích câu trả lời của Killian.

Dù cảm thấy bực bội nhưng Killian cũng không nói gì thêm.

'Ta phải xuống Ryzen càng sớm càng tốt sau khi chiến tranh lãnh thổ kết thúc. Nếu bá tước Riegelhoff bị hạ bệ, không biết còn bao nhiêu lời xì xào bàn tán khó chịu về Edith......"

Killian không muốn thấy Edith phải chịu thêm tổn thương và đau khổ nào nữa.

Sau vài năm sống yên bình thầm lặng ở Ryzen, mọi người sẽ quên đi quá khứ và họ của cô, Riegelhoff.

Sự tò mò của mọi người sẽ được khơi dậy nhưng nó cũng nhanh chóng nguội đi.

"Chúng ta sẽ rời đi sau một tuần nữa. Cliff, con sẽ phụ trách các hiệp sĩ, và Killian, con sẽ phụ trách vũ khí, để chúng ta có thể rời đi sau một tuần nữa."

"Vâng, bọn con hiểu rồi."

Cuộc họp kết thúc và Công tước Ludwig quay trở lại hoàng cung, để lại Cliff và Killian bận rộn chuẩn bị cho nhiệm vụ được giao.

Mãi cho đến khi trời tối, Killian mới có thời gian để thư giãn và ăn tối với Edith, rồi anh ấy trở về phòng để xử lý nốt các tài liệu mà anh ấy đã tìm hiểu về kho vũ khí hôm nay.

Nhưng ngay cả khi đang xử lý tài liệu, anh ấy không thể không ngừng nghĩ đến Edith.

'Em ấy ăn ít hơn một chút...... ngay cả khi em ấy giả vờ như không sao, tôi biết em ấy đang lo lắng.'

Edith, người luôn hạnh phúc phấn khích khi được ăn uống vui vẻ, đã bắt đầu không thể ăn hết bữa ăn của mình vài ngày trước.

Điều này bất thường đến nỗi Anna, người đang dọn bàn, hỏi, "Cô có chắc đã dùng xong bữa chứ?"

'Edith sẽ phải cố gắng chịu đựng cho đến khi chiến tranh lãnh thổ kết thúc......'

Killian thở dài và sắp xếp tài liệu.

Sau đó, tiếng gõ cửa vang lên.

Đã quá khuya để có người đến thăm, nhưng Killian chậm rãi bước đến cửa, cảm thấy có một cảm giác deja vu kỳ lạ.

'Không thể nào là Edith', anh nghĩ, 'em ấy chưa bao giờ đến chỗ mình trước, ngoại trừ cái đêm mà em ấy cố hôn lén mình.'

Killian lặng lẽ mở cửa.

Đứng ở cửa là Lize, đúng như anh dự đoán.

Cô ấy mặc một chiếc áo ngủ, giống với lúc cô ấy đến báo cho anh tin về cô hầu gái mất tích, nhưng khác với chiếc áo ngủ thông thường của cô ấy, chiếc áo này trễ vai giống của Edith.

'Loại áo ngủ này đang là xu hướng hiện tại à, nhưng nó không hợp với Lize.....Trông như một đứa trẻ trộm mặc áo ngủ của mẹ mình.'

Khi Edith mặc nó trông quyến rũ bao nhiêu thì nhìn Lize mặc, anh sợ bất cứ lúc nào nó cũng có thể tụt xuống bấy nhiêu.

"Cơn gió nào đưa em tới đây vào giờ này?" Killian hỏi và mời Lize ngồi.

"Em thấy hơi khó để có thể gặp mặt anh dạo gần đây, vì thế em tự hỏi liệu anh còn thức vào giờ này hay không."

Lizé mỉm cười, nụ cười tỏa nắng mà anh thường nhìn trong suốt năm năm qua.

Killian mỉm cười đáp lại và ngồi xuống đối diện cô ấy.

"Cliff không chơi với em à?"

"Cliff là Cliff, và Killian là Killian. Em đang làm phiền anh làm việc à?"

"Không, không, nghĩ lại dạo gần đây anh cũng không quan tâm đến em nhiều."

"Em không có ý đó. Em biết anh đang bận rộn."

Lize vặn ngón tay nói thêm, "Chỉ là...... anh sắp rời đi, và em lo lắng cho anh...... em chỉ muốn nói lời tạm biệt......"

"Anh sẽ không chết. Cả em và Edith đều lo quá rồi. Có lẽ vì em không có cơ hội thấy Cliff và anh chiến đấu trong cuộc chiến", Killian nói, giả vờ khoe khoang.

Lize khẽ cười nhưng đôi mắt xanh nhạt xinh đẹp của cô ấy trông hơi buồn.

"Killian, anh có nhớ không? Lần đầu tiên em đến dinh thự... và khi chạy quanh khu vườn thì tóc em bị vướng vào một cành cây."

"Ah! Haha! Anh nhớ. Em đã rất xấu hổ sau đó."

"Vâng, em đã rất vui khi biết em có thể tự do đi tham quan khu vườn khác với ở Sinclair, nên em đã rất xấu hổ khi tóc bị mắc vào một cành cây, và càng xấu hổ hơn khi bị thiếu gia thứ hai đáng sợ bắt gặp. Em nghĩ rằng mình sẽ bị đánh vài cái."

Killian và Lize hồi tưởng lại những gì đã xảy ra cách đây 5 năm.

***

Lúc đó là đầu hè, Lize mới chỉ bắt đầu nếm trải cảm giác tự do sau khi được giải thoát khỏi gia tộc Sinclair.

Cô ấy đang vui đùa trong khu vườn của nhà Ludwing, khu vườn rộng và đẹp hơn khu vườn của nhà Sinclair, thì có cơn gió mạnh thổi tới và cuốn tóc cô ấy lên một cành cây.

"A! A.... sao có thể xảy ra chuyện này?"

Cô ấy đưa tay mò mẫm nhưng đôi bàn tay nhỏ bé vụng về khó có thể gỡ sợi tóc đang bị kẹt ra.

Đang phân vân không biết có nên gọi sự trợ giúp hay không thì cô ấy nghe thấy phía sau có tiếng sột soạt.

"Gì vậy......?"

"À, x-xin chào."

Killian có vẻ ngoài lạnh lùng đứng đó, tay cầm cuốn sách.

Killian ở tuổi 20 lạnh lùng hơn, sắc sảo hơn và nhạy bén hơn so với hiện tại, và Lize đang cố gắng tránh anh ấy xa nhất có thể.

Lizé rùng mình và cố gắng bào chữa một cách tuyệt vọng.

"Tôi-tôi-tôi không cố ý, là cơn gió, tôi không biết nó sẽ thành ra như này.... Tôi xin lỗi vì đã không buộc tóc gọn gàng, đó là lỗi của tôi."

Killian nhìn chằm chằm vào Lize, người vô cớ sợ hãi anh, rồi đưa cho cô cuốn sách anh đang cầm.

Cô ấy cảm thấy chết lặng khi cầm nó, anh dùng đôi tay còn lại để kéo tóc cô ấy ra khỏi cành cây.

Lize giãy dụa trong quá trình khiến Killian phải dùng dao để cắt những sợi tóc bị quấn chặt.

Khi anh ấy làm xong, trên cành cây còn vướng vài lọn tóc vàng rực rỡ của cô ấy.

"Cành cây chắc hẳn thích mái tóc vàng của cô và muốn chạm vào nó một chút", Killian nói, cất con dao vào vỏ rồi lấy lại cuốn sách từ tay Lize.

Đó là lần đầu tiên họ nói chuyện kể từ sau khi công tước và nữ công tước Ludwing giới thiệu Lize với hai người con trai họ.

***

"Đó là lúc em nhận ra, 'Ồ, anh ấy thực sự là một chàng trai tốt bụng."

Killian mỉm cười khi nhớ lại quá khứ.

"Anh không có ý làm em sợ."

Đó là sự thật.

Mặc dù anh không thích đứa con ngoài giá thú của Bá tước Sinclair mà cha mẹ anh đã bất ngờ nhận nuôi, nhưng anh không có ý làm cô ấy sợ hãi.

Đó chỉ là một tình huống phiền phức và khó chịu với anh.

Nhưng không biết từ khi nào, tình cảm của anh biến thành tình yêu.

Có lúc, trái tim anh lỡ nhịp khi nghe thấy tiếng cười trong trẻo của cô ấy, và trái tim anh thắt lại khi nước mắt của cô ấy rơi.

Anh cảm thấy ghen tị và thiếu kiên nhẫn khi cô ấy nhìn Cliff, và anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi cô ấy nhìn anh.

Tất cả giờ đã là quá khứ......

"Thực ra......"

"Hửm?"

"Em biết tình cảm của anh, Killian."

Miệng Killian, từ trạng thái mỉm cười trở nên xịt keo ngay lập tức.