Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường
Chương 99
Edit: Dưa Hấu
---
'Tại sao đó lại là lỗi của tôi khi tôi bị bỏ rơi? Đó là lỗi của các người khi bắt tôi tới đây để làm việc này, lũ khốn.'
Edith nguyên tác hẳn đã bị tẩy não như vậy trong suốt cuộc đời mình.
Điều duy nhất tôi biết ơn với cha mẹ mình ở kiếp trước là họ chỉ đã khá lãnh đạm với tôi.
Tôi phải tự chăm sóc bản thân, chăm sóc anh trai và giúp đỡ gia đình. Nếu không tôi sẽ thành kẻ vô ơn. Nếu họ đã tẩy não tôi thì cuộc sống của tôi ắt sẽ khốn khổ hơn nhiều.
'Và sau khi tôi tái sinh thành Edith, tôi lại sẽ phải phục tùng theo yêu cầu của Bá tước Riegelhoff.'
Tôi rùng mình khi nghĩ đến điều đó.
Tôi cầm lá thư và đến gần lò sưởi, chọc vào than củi bằng đinh chọc lửa.
Vẫn còn than hồng nên tôi giơ lá thư lên và đốt nó.
'Đó là một lá thư thà dùng làm củi còn hơn.'
Khi tôi cảm thấy thỏa mãn vì lá thư đã cháy hoàn toàn, tôi nhấn nhẹ nó vài lần bằng đinh chọc lửa đến biến nó thành tro. Ngáp dài một cái, tôi về giường và nằm xuống.
Tôi tự hỏi làm thế nào để tránh gây nghi ngờ bằng cách đề nghị tăng cường an ninh cửa sổ của dinh thự.
Ngày hôm sau, trong khi tâm trạng tôi xấu vì lá thư từ nhà Riegelhoff, một vị khách bất ngờ và không được chào đón đã thông báo sẽ đến thăm.
"Bá tước Sinclair nói rằng ông ấy sẽ đến thăm vào thứ sáu này."
Killian nhăn mày không vui khi thông báo tin này.
"Vì sao?"
"Ông ta muốn gặp cha anh và bàn chuyện kinh doanh vào năm tới, anh nghĩ có liên quan đến quyền phân phối quặng sắt, nhưng ai biết được, có thể là vì Lize đã thu hút được sự chú ý nào đó tại vũ hội ngày Quốc Khánh."
Ờm, tôi nghĩ điều này vốn có trong mạch truyện gốc.
Tại vũ hội ngày Quốc Khánh, với viên ngọc bảo vật gia truyền của nhà Ludwing trên cổ, với người đồng hành Cliff và sự hỗ trợ của Catherine, Lize đã trở thành tiêu điểm nóng của xã hội.
Khi Bá tước Sinclair nhận ra rằng Lize, người mà ông ta nghĩ đã bán với giá hời lại có giá trị nhiều hơn ông ta tưởng, đã đến gặp công tước Ludwing để đòi quyền làm cha.
'Đương nhiên đã không thành công.'
Bá tước Sinclair đã ký một thỏa thuận từ bỏ mọi quyền đối với Lize khi mang cô ta giao cho Công tước Ludwig để đổi lấy khoản nợ 30 triệu senna.
Công tước Ludwing cũng không phải là một người đàn ông dễ lừa, và không đời nào ông ấy có thể bị lừa bởi câu 'Mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái không thể chia lìa.'
"Lize sao rồi?"
Lần cuối cùng tôi đến thăm, Lize vẫn còn run rẩy trong phòng. Lần này có lẽ cô ta còn sợ hãi hơn nữa.
"Em ấy nói em ấy ổn, nhưng anh không biết em ấy có thực sự ổn không. Em ấy trông không được khỏe lắm, và Cliff hiện đang ở bên cố gắng an ủi em ấy."
Trong mạch truyện gốc, Killian cũng trở thành người bảo vệ của Lize và ngăn chặn những điều nhảm nhí của Bá tước Sinclair, nhưng giờ Killian lại ở bên cạnh tôi chứ không phải cô ấy.
Mặc dù tôi biết ơn sự thay đổi này ở hiện tại, nhưng tôi không thể không cảm thấy cuộc đời mình giống như một chiếc đèn lồng trong gió.
'Tôi hy vọng mình có thể giữ được sự yêu thích của Killian không giảm cho đến giây phút cuối cùng.'
Tôi tha thiết cầu nguyện rằng tôi có thể vượt qua mùa đông sắp tới và bước sang mùa xuân tiếp theo.
***
"Đã lâu không gặp, thưa ngài."
Bá tước Sinclair nồng nhiệt chào đón Công tước Ludwig khi ông ta bước vào phòng.
Người đàn ông gầy gò, tóc nâu, trông trẻ hơn so với tuổi nhưng vẫn có vài nếp nhăn.
'Thật khó có thể tin rằng ông ta là cha của Lize khi mới gặp.'
Công tước Axel Ludwig ho khi nhớ đến Lize như thiên thần.
"Đã lâu không gặp, bá tước."
"Vâng, lần này tôi đã phải bỏ lỡ buổi khiêu vũ mừng Quốc khánh do có một số công việc kinh doanh tôi quản lý. Các đứa con của tôi đã chào hỏi ông ở vũ hội chưa?"
"Tất nhiên rồi, haha."
Công tước liếc nhìn những đứa con mà bá tước mang theo cùng.
Mang theo Damien, con cả, là điều dễ hiểu, nhưng việc mang theo đứa con gái, Leila, thì hơi kỳ lạ.
Thành thật mà nói, chính nữ bá tước Sinclair và các con của bà ta đã ngược đãi Lize, đặc biệt là Leila, và Công tước Ludwig cũng không hài lòng khi cô ta có mặt ở đây.
Nhưng Leila đang mỉm cười với Công tước. Người ngoài không biết còn tưởng Công tước và Leila đã quen lâu lắm rồi.
"Cơn gió nào đưa ông hôm nay tới đây?"
Công tước Ludwig cắt đứt lời chào dài dòng của mình và đi thẳng vào vấn đề.
Bá tước Sinclair nở một nụ cười rạng rỡ và nhấp một ngụm trà.
"Tôi không biết mình nên bắt đầu từ đâu để tránh gây hiểu lầm không cần thiết, vậy nên tôi sẽ bắt đầu từ, ừm...Bá tước Riegelhoff?"
"Hửm? Sao đột nhiên ông lại đề cập đến Bá tước Riegelhoff?"
"Tôi biết tại sao ông lại để quý công tử Killian cưới con gái của Bá tước Riegelhoff, Công tước. Đó là vì quyền phân phối quặng sắt phải không?"
Có rất nhiều lý do khác, nhưng quan trọng nhất vẫn là quyền khai thác quặng sắt.
Sẽ là vấn đề lớn nếu Bá tước Riegelhoff, người kiểm soát nhà phân phối lớn nhất của nguyên liệu chế tạo ra lưỡi dao, lại liên kết với Thái tử Langston.
Họ lấy lý do 'củng cố liên minh' để lấp liếm vấn đề bên trong, công tước Ludwing không thể không gật đầu.
"Không hẳn, vì......"
"Tôi không đến đây để đặt câu hỏi về lý do, mà là để giảm bớt ngành nặng cho ông."
Khuôn mặt của Bá tước Sinclair tràn đầy tự tin.
"Lần cuối cùng chúng tôi đến thăm, tôi chỉ đề cập một cách mơ hồ rằng chúng tôi có khả năng giành được quyền phân phối quặng sắt, nhưng bây giờ nó đã được xác nhận."
"Quặng sắt đến từ đâu?"
"Latis, ở phía bắc. Ông biết tin quặng sắt đã được phát hiện ở đó, phải không?
"Tôi biết. Nhưng tôi nghĩ sẽ mất khá nhiều thời gian để khai thác mỏ."
"Không. Bá tước Morento, lãnh chúa của Latis, đã nói dối vì sợ Latis sẽ trở thành chiến trường ".
Công tước Ludwig ngừng nhấp trà và nhìn Bá tước Sinclair với vẻ mặt ngạc nhiên.
"Vậy thì......!"
"Điều kiện của Bá tước Morento rất khắt khe, nhưng trong mười năm tới, bắt đầu từ năm sau, chúng tôi, gia tộc Sinclair, sẽ có quyền phân phối quặng sắt của Latis."
Quặng sắt từ Latis nổi tiếng về chất lượng của nó, vì vậy việc có quyền phân phối nó dưới tay gia tộc Sinclair là một yếu tố thay đổi cuộc chơi đối với Sinclairs.
Đặc biệt là đối với gia tộc Sinclair, có liên quan đến quặng sắt hơn là quyền khai thác mỏ hoặc phân phối đá quý, khiến cho gia tộc họ phù hợp với gia tộc Ludwing, nơi giữ các vị trí quân sự. Sau đó, gia tộc Sinclair sẽ có đủ sức mạnh để trở thành đối thủ của gia tộc Riegelhoff.
'Nhưng Bá tước Sinclair lấy tiền từ đâu......?'
Theo những gì Công tước Ludwig biết, tình hình tài chính của Bá tước Sinclair cũng không khá hơn trước là mấy.
Bá tước cảm nhận được sự nghi ngờ của Công tước nên cười lớn.
"Tất nhiên, tôi đã nhận được một chút trợ giúp từ kho bạc của hoàng gia, nhưng tôi không nói dối, Công tước; đó là quyền phân phối mà tôi có được vì tôi đã đồng ý chia cho Bá tước Morento một phần ba lợi nhuận phân phối."
30% lợi nhuận phân phối là một cái giá quá đắt phải trả.
Đối với Bá tước Morento, điều đó giống như chỉ cần ngồi không tiền cũng đến tay.
"Tôi chúc mừng ông đã giành được quyền phân phối quặng sắt của Latis. Nhưng tại sao ông lại nói với tôi về chuyện đó?" Công tước hỏi, cố gắng tỏ ra thờ ơ một lần nữa.
Lý do Bá tước Sinclair đề cập đến Bá tước Riegelhoff trước khi đính chính việc ông ta đã nhận được quyền phân phối quặng sắt rất rõ ràng.
Bây giờ Công tước đã hiểu lý do Bá tước lại đưa con gái Leila Sinclair đến đây.
"Thưa ngài Công tước gia tộc Ludwig. Gia tộc Riegelhoff không còn là người đế quốc, và họ cũng không còn là đồng minh của gia tộc Ludwig nữa."
"Hmm......"
Về điều đó, Công tước đồng ý. Có lẽ tất cả các quý tộc có mặt trong vũ hội Quốc khánh đều biết điều đó.
"Ngài và quý công tử Killian hẳn đã phải chịu đựng rất nhiều vì những thủ đoạn của Bá tước Riegelhoff. Nếu không vì liên minh, ông ta sẽ không để con gái mình sánh đôi với quý công tử Killian".
"Ha, đó là......"
Công tước không nói nên lời. Mọi chuyện đúng như Bá tước Sinclair đã nói.
"Quyết định của tôi đã khiến cho Killian phải chịu đựng rất nhiều đau khổ."
"Bá tước Riegelhoff là một kẻ xảo quyệt, ngài hẳn cũng biết điều đó, nhưng ai có thể ngờ rằng ông ta sẽ phản bội ngài, ngay cả khi bắt con gái mình làm con tin, vậy mà ở bên ngoài ông ta lại giả vờ quan tâm đến cô ấy rất nhiều."
"Đúng vậy."
Công tước lắc đầu và lại nhấp một ngụm trà. Cảm giác bên trong ông đang bùng cháy.
"Nói về chuyện này......"
Bá tước nghiêng người về phía trước, hơi hạ giọng: "Ông định giữ con tin vô dụng đó trong bao lâu nữa?"
Thì ra đó chính là mục đích của ông ấy, công tước nghĩ.
"Cô ấy đã kết hôn với con trai tôi rồi, vậy tôi còn có thể làm gì?"
"Đây không phải là lúc cho những suy nghĩ nhân từ như vậy, thưa ngài, đừng khiến mình rơi vào bẫy của Bá tước Riegelhoff."
Bá tước Sinclair đang chọc vào chỗ đau của Công tước Ludwig.
"Không phải Bá tước Riegelhoff chính là thế lực mà một ngày nào đó ông sẽ phải đối đầu cùng với Thái tử Langston sao? Vậy mà ông lại chọn để Edith Riegelhoff ở lại nhà Ludwig? Đó có phải là cách đúng đắn để giải quyết vấn đề này không?"
Khi Bá tước Sinclair chạm tới nỗi đau mà ông vốn ngứa ngáy, giữa hai hàng lông mày của công tước Ludwing xuất hiện một rãnh sâu.
Lúc này Leila mới lên tiếng.