Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường
Chương 97
Edit: Dưa Hấu
---
Hiện tại em ổn, nhưng nếu tôi nói vậy thì có vẻ như tôi đang quá phấn khích thì phải? Ý tôi là, muốn làm nó ngay khi vừa dạo từ quỷ môn quan về thì có hơi...
Thật tiếc, nhưng tôi đã gật đầu cái rụp.
Killian chắc nhìn ra tâm trạng của tôi nên anh ấy cúi xuống và hôn tôi cái nhẹ.
"Không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng có lẽ em sẽ đau nhức khắp người khi tỉnh dậy, và đầu em đã bị đập xuống vì ngã, nên anh nghĩ em sẽ phải cẩn thận trong thời gian tới. Anh cũng muốn làm điều đó, nhưng..."
"E-em-em chưa nói gì cả..."
"Trông em có vẻ hơi tiếc nuối."
Killian lại nhếch mép cười.
Nếu anh muốn làm nó thì đừng khiêu khích em. Trời ạ.
***
"Argh! Mọi thứ trở nên rối tung!
Leila loanh quanh một cách điên cuồng và không thể kiếm soát được bản thân.
Cô ta ném mọi thứ cô ta có thể ném, vò nát những bông hoa được cắm vào sáng nay, và hét vào mặt những người hầu.
Mỗi lần Leila nổi cơn thịnh nộ, những người hầu đều chạy đi tìm Damien trong hàng nước mắt.
Điều đó thật khó chịu với Damien, người luôn bị kéo vào mỗi khi cô ta nổi điên, nhưng anh ta cũng không còn cách nào khác nếu không những người hầu sẽ nghỉ việc mất.
Damien la hét với giọng cáu kỉnh, "Lại sao nữa?!"
Leila, mái tóc rối bù không phù hợp với hình ảnh của một tiểu thư quý tộc, quay lại nhìn anh ta.
"Em nghĩ con khốn Edith đó đang sử dụng...... phép thuật hay cái gì đó tương tự."
"Trò đùa kiểu mới à?"
"Nếu không, sao cô ta có thể may mắn như vậy?"
"Sao em không kể chi tiết cho anh chuyện gì đã xảy ra?"
Cuối cùng, cơn giận của Leila đã lắng xuống và cô ta ngồi phịch xuống ghế.
Trong khi đó, những người hầu bắt đầu dọn dẹp đống bừa bộn.
"Anh có biết Edith Riegelhoff đã suýt chết không?"
"Vụ suýt chết đuối á?"
"Không phải vụ đó. Mới xảy ra này."
"KHÔNG. Anh chưa nghe thấy tin gì."
Leila uống một ngụm trà lạnh mà người hầu đưa cho cô ta, rồi lại nói, "Người đàn ông điên khùng phát cuồng vì cô ta suýt giết chết cô ta."
Leila kể cho Damien, người ngày một bối rối về mọi chuyện đã xảy ra.
Từ cái đêm cô ta nhận được bức thư từ ai đó cho đến kế hoạch giết Edith được hợp tác với ai đó trong nhà Ludwing.
"Lần này cô ta đã thực sự suýt chết, và rồi, mẹ nó...... Killian đã xuất hiện và cứu cô ta một lần nữa. Anh có tin được không?"
Damien cau mày nhìn Leila, người đang lắc đầu không thể tin nổi.
"Vậy em đang nói là em không biết chính xác ai đã gửi thư cho em?"
"Giờ điều đó quan trọng ư?"
"Tất nhiên là quan trọng rồi, đồ ngốc, nó có thể là một cái bẫy!"
Damien mắng Leila một cách gay gắt.
Thật đen đủi vì kế hoạch này được thiết kế để giết chết Edith, và nó sẽ là thảm họa nếu nó chỉ là cái bẫy với Leila là mồi nhử.
Nhưng Leila không lọt tai lời khuyên của anh trai cô ta.
"Dù sao thì, em cũng chưa làm gì đặc biệt cả. Em chỉ đi dự tiệc trà nhà Sicily và nói vài lời với người đàn ông ghê tởm đó thôi."
"Nói gì?"
"Rằng Edith sẽ ghé qua hiệu sách Millane trên phố Le-Belle Marie vào khoảng trưa trong hai ngày tới."
Damien suy nghĩ về tình hình Leila mô tả, rồi hỏi lại, "Chuyện gì đã xảy ra với Fred Sicily sau đó?"
"Hắn ta đã tự sát."
"Tự sát? Có khả năng có ai đó đứng sau không?"
"Lúc đầu em cũng nghĩ vậy, nhưng gã đó còn điên hơn những gì em nghĩ. Hắn ta nói nếu tự tử, Edith sẽ nhớ về hắn ta mãi mãi."
"Ha......!"
Damien lắc đầu vì thấy câu chuyện quá ngớ ngẩn.
"Nhân tiện, em có chắc người gặp em và giải thích về kế hoạch đó cho em là người hầu nhà Ludwing không?"
"Có. Cô ta đeo huy hiệu của nhà Ludwig và đồng phục của hiệp sĩ cũng là của nhà Ludwig."
"Nhưng chúng có thể là giả."
"Là giả thì sao? Thông tin họ đưa cho em là thật, và Edith đã suýt bị giết. Thật khó chịu khi mỗi họ là biết danh tính của em, nhưng đó là lời đề nghị rất khó để từ chối."
Chẳng ai muốn giả mạo là người hầu nhà Ludwing để làm một việc mạo hiểm như vậy.
"Vậy...... lẽ nào chính Công tước Ludwig đã ra lệnh cho họ?"
"Cái gì?"
"Cliff không quan tâm gì đến cô ta, và có vẻ Killian cũng không ghét cô ta đến mức phải giết cô ta ngay lập tức, nhưng nếu là công tước Ludwing thì lại là câu chuyện khác."
Khi nhắc tới Công tước Ludwig, mắt Leila sáng lên.
"Em có nhớ hôm anh và cha đến nói chuyện với ông ta về quyền phân phối quặng sắt không?"
"Có!"
"Có lẽ công tước Ludwig muốn loại bỏ Edith Riegelhoff, vì ông ta không cần cô ta nữa."
"Vậy sao?"
"Đó chỉ là phỏng đoán của anh, nhưng nó khá hợp lý, em có nghĩ thế không? Còn ai muốn loại bỏ Edith Riegelhoff hơn ở thời điểm này?"
Bá tước Riegelhoff, người đã công khai đứng về phía Thái tử Langston tại bữa tiệc Quốc khánh, quyền phân phối quặng sắt mà ông ta mong muốn đã không còn, và Edith Riegellhoff trở nên vô dụng.
"Anh nói đúng, anh trai của em. Công tước Ludwig không cần phải giữ Edith bên mình nữa."
"Ngược lại, nếu Bá tước Riegelhoff tham gia phản quốc, ông ta sẽ gặp rắc rối vì bảo vệ Edith, thế nên đây là dấu hiệu tốt cho em."
Leila có vẻ hài lòng một chút rồi lại giậm chân thất vọng.
"Sẽ tốt hơn nữa nếu con khốn Edith đó chết!"
"Điều đó đã thành quá khứ; nhưng sớm muộn gì gia đình chúng ta sẽ có quyền phân phối quặng sắt, và chúng ta sẽ phải đến diện kiến công tước Ludwing lần nữa. Em cũng nên đi cùng và tạo ấn tượng tốt."
"Tuyệt vời, vậy em nên chăm sóc da thật tốt cho đến khi đó nhỉ?"
Damien cười nhẹ với em gái mình, tâm trạng cô ta ngay lập tức trở nên tốt hơn.
Hiện tại họ đang từng bước lấy đi tất cả mọi thứ của bá tước Riegelhoff, em gái hắn ta cũng sớm có được vị trí vợ của Killian Ludwing.
'Sẽ tốt hơn nếu đó là vị trí vợ của Cliff, nhưng... khả năng cao vị trí đó Lize sẽ ngồi vào. Tuy nhiên, nếu chúng ta có thể thuyết phục được Lize thì mọi thứ sẽ xảy ra theo ý muốn. Vấn đề nhà Ludwing trở thành đồng minh tốt nhất với nhà Sinclair chỉ còn là vấn đề thời gian.'
Damien nắm tay thành quyền khi hình dung ra viễn cảnh tương lai khi nhà Sinclair trở thành gia tộc quyền lực nhất trong các gia tộc bá tước.
***
Tôi có thể thốt ra câu "Sống đủ lâu thì chuyện gì cũng có thể xảy ra", nhưng đây là lần đầu tiên kể từ khi tôi đến thế giới này, vị trí của tôi và Lize đã bị đảo ngược.
Chuyện xảy ra trên phố Le-Belle Marie khiến tôi nghi ngờ Lize.
Đó thực sự là một tình huống "Sống đủ lâu thì chuyện gì cũng có thể xảy ra".
"Cô còn nói gì khác không?"
Tôi thực sự tò mò.
Sự tò mò thuần túy đã lấn át mọi cảm giác ghét hoặc oán giận.
Tôi muốn biết tác giả đã đặt cô ta vào bối cảnh nào khiến cho Lize tốt bụng muốn đẩy tôi vào chỗ chết.
"Lize nói rằng cô ấy không thể tìm thấy em ở hiệu sách."
"Cái gì? Vốn dĩ hiệu sách không lớn lắm cho dù có khá nhiều kệ sách nhưng em cũng không đi đâu xa cả. Anh có thể tìm chủ hiệu sách và hỏi cô ấy về điều đó."
"Anh đã điều tra chủ cửa hàng và cô ấy nhớ khá rõ về em. Cô ấy nói rằng trong khi em trả tiền mua sách, em đã hỏi cô ấy có thấy cô gái đồng hành đi cùng em không..."
"Đúng vậy, em đã không tìm thấy Lize."
Killian mỉm cười chua chát và gật đầu. "Lize nói rằng cô ấy đã đến hiệu sách và tìm một cuốn sách, nhưng cô ấy cảm thấy xấu hổ nên đã bỏ đi. Cô ấy nói rằng cô ấy thấy mình như đã phạm tội nên vội vàng rời đi mà quên tìm em."
"C-cái gì cơ? Cô ấy cảm thấy xấu hổ và tội lỗi? Thật nực cười! Chính Lize đã đưa em đến hiệu sách!"
"Có lẽ cô ấy nói vậy vì cô ấy đang đứng trước mặt Cliff. Cliff có vẻ không hài lòng với việc Lize đọc tiểu thuyết tình cảm."
"Đó là chuyện của họ nhưng... em thấy thế cũng hơi quá rồi."
"Anh đồng ý. Cliff điên rồi, chả khác gì kẻ đã tấn công em."
Tôi đồng ý với Killian điều này.
"Cha anh đang tự trách mình còn Lize cứ khóc mãi nói rằng đó là lỗi của cô ấy. Họ đã không ăn uống gì... và Cliff muốn em đi an ủi cha anh và Lize."
"Tôi suýt chết, và giờ em phải đi an ủi họ à?"
"Cliff yêu cầu anh nói cho em, nhưng anh không muốn ép em làm điều em không muốn. Nếu em không muốn thì cứ nói với anh. Anh sẽ lo chuyện sau đó."
Thật là khó chịu.
Tôi đang nghĩ rằng Công tước Ludwig hoặc Lize có liên quan đến việc này.
Nhưng tôi phải đi an ủi người có thể là hung thủ suýt giết tôi....? Oắt đờ phắc?
'Nhưng nếu tôi từ chối, chắc kèo họ sẽ lại nói điều gì đó không tốt về tôi.'
Tôi giờ đã quen với hệ thống của thế giới này, tôi biết cách nó hoạt động như nào.
Đây hẳn là kế của tác giả nhằm làm bôi đen danh tiếng của tôi.
"Ha...... nếu tôi không đi, họ lại nói tôi diễn thái quá. Tôi còn có thể làm gì? Tôi nên đi nói chuyện với Lize."
Ngay lập tức, tôi gửi lời nhắn cho công tước Ludwing và Lize rằng tôi sẽ đến thăm họ.
Thật hài hước khi chúng tôi sống chung một nhà nhưng mỗi lần đến thăm tôi đều phải gửi lời nhắn.
Mười phút sau, tôi được tiếp đón bởi Công tước xứ Ludwig với vẻ mặt u sầu.
"Con có khỏe không?" ông ấy hỏi.
"Tôi có, thưa ngài" tôi nói, "cảm ơn ngài đã quan tâm, và con cũng xin lỗi khi làm hỏng chuyện mà ngài đã tốn bao công sức."
"Đáng lẽ ta nên cử thêm người hộ tống cho dù ai có nói gì đi chăng nữa, nhưng ta đã quá bất cẩn."
Ông ta thực sự xin lỗi và không thể nhìn thẳng vào mắt tôi.