Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường

Chương 95

Edit: Dưa Hấu

---

Loại may mắn đó sẽ không bao giờ xảy ra nếu Edith vẫn chỉ là một 'nhân vật phản diện'.

'Thế quái nào nó phát triển thành thế này? Chết tiệt!

Lẽ ra tôi nên nhận thấy điều này xảy ra sau khi Edith sống sót sau sự cố du thuyền lần trước.

Tôi nghĩ chính vì sự cố đó xảy ra ngay trước mắt Killian nên anh ta mới cứu được cô ấy, nhưng tôi không nhận ra đó là 'ánh hào quang' chỉ xảy ra với nhân vật chính.

Không, tôi không muốn thừa nhận rằng trong thế giới này có thêm nữa chính ngoài Lize.

'Điều này thực sự nguy hiểm.'

Đây không phải thời điểm giữ cái tôi của mình.

Với thất bại này, quyền kiểm soát Killian của K đã giảm xuống 0, và với những người khác giảm xuống còn khoảng 30%.

Nếu dùng toàn bộ sức mạnh, cô ta có thể cố giết Edith thêm một lần nữa, nhưng rủi ro thất bại là quá lớn.

'Điều duy nhất tôi có thể đặt niềm tin bây giờ là điều kiện ngoại lệ thứ ba, và tôi không thể để cô ta đáp ứng nó.'

Mọi chuyện trở nên phức tạp.

Tôi không thể để Edith đáp ứng điều kiện ngoại lệ thứ ba.

Nhưng nhìn cách Edith chiến đấu với Fred và đấu tranh để sống, tôi nghĩ lần này mình sẽ thắng.

Edith dù sao cũng chỉ là con người, và tôi không nghĩ có con người nào có thể đáp ứng được điều kiện thứ ba.

K mỉm cười qua hàm răng nghiến chặt.

***

Dần dần, tôi lấy lại được tầm nhìn của mình.

Nhưng tôi không tỉnh táo.

'Tôi đang mơ.'

Tôi đang trải qua một giấc mơ chân thật.

Trước mặt tôi là một cánh cửa tối tăm. Tôi nhìn xung quanh và nhận ra mình đang ở trong một dinh thự quý tộc nào đó.

'Tôi đang ở đâu đây?'

Tôi tự hỏi, và có ai đó đang đi về hướng này.

'Bá tước Riegelhoff......?'

Đó là Bá tước Riegelhoff, trông trẻ hơn hiện tại rất nhiều.

Ông ta bước đến trước mặt tôi, rút chìa khóa ra khỏi túi, mở khóa cánh cửa mà tôi đang nhìn rồi bước vào.

Tôi theo ông ta vào phòng.

"Mày đã kiểm điểm lại chưa?"

"Vâng...... con xin lỗi, cha..."

Ôi......

Chết tiệt.

Đây không phải là cảnh tôi muốn thấy.

Cô bé Edith, chắc khoảng mười hai hay mười ba tuổi, đang khóc nức nở, má sưng húp và có một vết bầm tím đậm dưới mắt.

"Xin hãy tha lỗi cho con. Con sẽ không bao giờ làm điều đó nữa."

Vừa nhìn thấy Bá tước Riegelhoff, cô bé đã quỳ xuống sàn, xoa hai tay vào nhau và cầu xin.

Tôi tin chắc rằng dù cô ấy có làm sai điều gì đi nữa, thì một cô bé ở độ tuổi của cô ấy cũng không làm gì quá mức để bị đánh như vậy.

Nhưng gia đình này khá nghiêm khắc với Edith, và họ sẽ đánh cô ấy rất mạnh chỉ vì một lỗi nhỏ nhất.

Bá tước Riegelhoff, người đang nhìn xuống Edith đang run rẩy và khóc lóc, mắng cô ấy bằng giọng cáu kỉnh.

"Edith. Ta không yêu cầu con bán thân, ta chỉ muốn con đáng yêu hơn một chút. Thật nhục nhã, con đã bỏ lỡ cơ hội của mình!"

"Con xin lỗi... con xin lỗi."

"Người đàn ông đó thích những cô gái nhỏ tuổi nên ta đã cố tạo ra một cơ hội cho con nhưng con lại lãng phí nó. Một khi đã bỏ lỡ cơ hội, con sẽ không thể lấy lại được nó!"

"Con xin lỗi......"

"Chậc. Vô dụng."

Tôi tự hỏi ông ta đang cố gắng làm gì với cô ấy, nhưng cuối cùng thì ra ông ta đang cố biến cô ấy trở nên dễ thương trước mặt một kẻ ấu dâm.

Còn quá trẻ và ngây thơ, chắc hẳn Edith đã phải cứng người vì xấu hổ và sợ hãi trước tình huống này.

'Tên khốn đó! Ông đang làm gì với con gái mình vậy?"

Tôi không thể tin được.

Tôi biết đây là thời kỳ phụ nữ chỉ được coi là một tài sản của gia đình, nhưng làm điều này với chính con mình không phải tàn nhẫn quá sao!

Trong khi tôi đang bùng cháy cơn giận, khung cảnh trước mặt tôi đã thay đổi.

Edith, dường như đang trong độ tuổi thiếu nữ, đang đi dạo trong vườn cùng một người đàn ông ở độ tuổi hai mươi.

Anh ta liên tục nhìn cô từ đầu đến chân.

Anh ta chỉ vào chiếc ghế dài dưới gốc cây tử đằng và mỉm cười. "Chúng ta ngồi đó một lát nhé?"

Edith mỉm cười rạng rỡ với anh ta, rồi gật đầu với người hộ tống của mình, người đang theo cô cách đó mười bước, nhưng người đàn ông dường như không để ý.

Dù sao thì, hai người họ ngồi xuống một chiếc ghế dài dưới gốc cây tử đằng, với người hộ tống đang cảnh giác quan sát xung quanh từ xa.

"Tiểu thư Edith, trông cô trưởng thành hơn so với tuổi; thật hiếm khi thấy một cô gái trẻ ở độ tuổi cô có thể lo liệu mọi chuyện tốt như vậy."

"Tôi vẫn chưa trưởng thành lắm."

"Có gì sai khi vẫn chưa đủ trưởng thành chứ? Tiểu thư vẫn đang ở độ tuổi có thể tỏ ra dễ thương đấy, hahaha!"

Người đàn ông vừa nói 'dễ thương' và vỗ nhẹ vào mông Edith một cách tinh nghịch.

Nhưng cho dù đã nói xong, tay anh ta vẫn không rời khỏi mông cô.

Thay vào đó, anh ta siết chặt hơn một chút, kéo cô lại gần mình hơn.

"Lãnh chúa Valentine, có rất nhiều tai mắt."

Edith thoát ra và liếc nhìn về hướng người hộ tống cô.

Người đàn ông liếm môi buồn bã.

"Lần tới chúng ta gặp nhau, hãy làm điều đó mà không có người hộ tống. Thật khó chịu khi lần nào cũng bị giám sát."

"Anh sẽ gặp rắc rối với bố tôi nếu làm thế, ông ấy rất lo lắng cho sự an toàn của tôi."

"Bá tước Riegelhoff bảo vệ con gái mình quá mức."

"Đó là vì tôi vẫn còn trẻ."

Edith mỉm cười ngọt ngào, sau đó chuyển chủ đề sang tình hình hiện tại của nhà Valentine.

Khi cô thấy đã lấy được những gì cần từ anh ta, cô nói rằng cô phải rời đi, và người hộ tống đã đưa cô lên một chiếc xe ngựa và chở cô về dinh thự Riegelhoff.

Bên trong xe ngựa, toàn thân Edith run rẩy, cô dùng khăn tay lau những nơi bị người đàn ông đó chạm vào.

"Bẩn...... bẩn......"

Hành vi của cô ấy không hề bình thường chút nào.

Cô đổ mồ hôi lạnh, không thể giữ bình tĩnh và lau người mình một cách điên cuồng.

Nhưng khoảnh khắc chiếc xe dừng lại và cánh cửa mở ra, Edith lại bước ra với tư cách là con gái bá tước một cách vô cảm và quyến rũ hơn bao giờ hết.

'Bá tước Riegelhoff đã hoàn toàn hủy hoại cô ấy!'

Trái tim tôi tan vỡ khi chứng kiến cảnh chỉ có thể xảy ra trong tiểu thuyết.

Kỳ lạ, thật kỳ lạ, hình ảnh Edith cứ làm tôi nhớ đến chính mình ở kiếp trước.

Edith Riegelhoff nguyên tác là hình ảnh phản chiếu của Choi Soo Na, người bị run sợ bởi đủ loại lo lắng, sợ hãi và ghê tởm bản thân khi ở một mình, nhưng lại tỏ ra ổn trước mặt người khác.

'Chính Bá tước Riegelhoff đã hủy hoại Edith, nhưng ai là người hủy hoại Choi Soo Na?'

Tôi cảm thấy mình như sắp khóc.

Sau đó khung cảnh lại thay đổi.

Lần này, Edith, người đã lớn lên trông gần giống tôi, đang bồn chồn lo lắng.

'Huh? Đây không phải là...... phòng của tôi sao?'

Cô ấy đang ngồi trong căn phòng mà tôi hiện đang ở.

'Vậy đây chắc chắn là Edith sau khi cô ấy cưới Killian.'

Không có gì đáng ngạc nhiên, cô ấy trông không vui chút nào.

Má cô ấy hóp lại và quầng thâm dưới mắt cô ấy đậm hơn. Đôi mắt trống rỗng của cô ấy nhìn chằm chằm vào không trung, đôi môi khô và mỏng.

Bên cạnh cô là một lá thư không rõ nguồn gốc. Bốn góc của bức thư đã sờn và rách, như thể cô đã lấy nó ra nhiều lần.

– Edith thân mến.

Sớm hay muộn gia đình chúng ta sẽ tuyên chiến với nhà Ludwig. Đương nhiên chúng ta sẽ thắng, nhưng để đề phòng, chúng ta cũng có kế hoạch tấn công dinh thự Ludwing.

Những gì ngươi cần làm là giữ im lặng và đặt một thiết bị đơn giản ở cửa sau của biệt thự và đợi lệnh của ta.

Các hướng dẫn rất dễ làm theo bằng cách xem hình minh họa ở trang tiếp theo.

Đây không phải là một nhiệm vụ khó khăn nên ngươi sẽ không mắc sai lầm nào, đúng không?

Là bức thư của Shane, trên tay cô ấy là một vật gì đó nhỏ và màu đen.

'Đó chắc hẳn là thiết bị đơn giản mà Shane đã đề cập.'

Thiết bị sẽ được lắp vào lỗ trên khung cửa nơi khóa cửa.

Và trước mắt tôi hiện lên những cảnh tượng hình như là ký ức của Edith.

Killian luôn nhìn cô với ánh mắt khinh thường, Killian chỉ mỉm cười trìu mến với Lize, Killian bắt đầu giả vờ như không nhìn thấy cô khi bá tước Riegelhoff tuyên chiến với Nhà Ludwig......

Một giọt nước mắt lăn dài trên má Edith.

"Đó là lỗi của anh......"

Bằng giọng thì thầm, Edith đổ lỗi cho Killian.

Cô ngồi im một lúc lâu, cắn môi, khi màn đêm buông xuống, cô đứng dậy như bóng ma bước ra khỏi phòng.

Đi trong bóng tối, cô mở cửa sau biệt thự, nhét vật màu đen vào rồi đóng lại.

Nhìn từ bên ngoài, có vẻ như cửa đã bị khóa.

Đột nhiên, khung cảnh lại thay đổi.

Có tiếng đập mạnh, âm thanh của thứ gì đó bị gãy, tiếng la hét hỗn độn, và Shane, tay cầm kiếm, đang kéo Lize ra ngoài.

"Rút lui!"

Theo lời anh ta, những người mặc đồ đen chiếm giữ dinh thự Ludwig rời đi bằng cửa sau.

Edith hoảng sợ chạy theo họ, rồi đột nhiên quay lại nhìn tôi chằm chằm.

Không giống như trước đó, cô ấy không nhìn thấy tôi và giờ cô ấy đang nhìn thẳng vào tôi.

"Edith! Ngươi đang làm gì thế!"

Sau đó, tiếng hét của Shane khiến cô ấy giật mình, cô ấy quay lại và biến mất.

Giấc mơ cứ thế mà tan biến.

'Đây là...... những gì đã xảy ra trong đêm đó mà tôi không nhớ.'

Đó là những gì đã xảy ra trong câu chuyện gốc, và đó là lý do tại sao Killian tức giận đến mức cứa cổ Edith.

'Nhưng Edith không làm điều đó vì cô ấy muốn thế.'

Tôi nhớ ánh mắt của Edith khi cô ấy quay lại nhìn tôi ở đoạn cuối.

Đó rõ ràng là ánh mắt yêu cầu sự giúp đỡ. Đó là một lời cầu xin tuyệt vọng và buồn bã.

'Đừng lo lắng, Edith. Tôi sẽ không làm gì cả. Lần này tôi sẽ không chết đâu.'

Tôi cố gắng an ủi Edith tội nghiệp, người không thể vùng vẫy trước những thế lực đã áp bức cô ấy.