Tôi Bị Kẻ Thù Cũ Ký Hiệu Rồi
Chương 29: Ngôi Nhà Nhỏ
Nhưng nếu như xét về tình hình hiện tại, đúng thật là Văn Mặc đã chịu thiệt thòi rất nhiều.
Dù sao chuyện cậu bị thiếu sót trong quá trình phát triển cũng không phải do Văn Mặc gây ra, Văn Mặc giúp cậu, còn tỏa ra tin tức tố alpha, cậu ho khan một cái, quả thực rất thiệt thòi.
Tô Chiêm nói: "Hay là tôi không làm phiền anh nữa, tôi sẽ thử tìm hiểu xem có những biện pháp khác không.
"Sắc mặt Văn Mặc vô cùng tự nhiên nói: "Không sao, dù sao tôi cũng chịu đựng được một ít thiệt thòi này, dẫu sao tôi là một người tốt lấy việc giúp đỡ bạn học làm niềm vui.
"Khóe miệng Tô Chiêm giật giật, hiện tại cậu đã sợ khi phả nghe đến mấy chữ giúp đỡ bạn học làm niềm vui, cậu có cảm giác mấy chữ này được nói ra làm cậu như rơi xuống lỗ mình đào vậy.
"Hay là do, em còn bài xích tin tức tố của tôi?" Văn Mặc cười như không nhìn cậu: "Nhưng mà, tôi nhìn thấy dáng vẻ của em không giống như là bộ dạng rất bài xích, mặt em còn có chút đỏ! ! ""Không, không có!" Tô Chiêm lắp ba lắp bắp, rất không có khí thế phản bác lại: "Mặt tôi đỏ ở chỗ nào chứ! ! "Văn Mặc nhìn cậu, cười cười, không nói lời nào.
Tô Chiêm không có cách nào đối mặt với hắn, không được tự nhiên quay đầu lại.
"Chuyện này quyết định như vậy đi.
" Văn Mặc thấy bộ dạng đỏ mặt kiêu ngạo của Tô Chiêm, hắn âm thầm thưởng thức một hồi, rồi nói: "Tôi sẽ cũng em thực hiện theo kế hoạch chữa trị của bác sĩ.
"Tô Chiêm vẫn muốn phản bác, nhưng căn bản Văn Mặc cũng không coi chút phản kháng yếu ớt của cậu đặt vào mắt, ngược lại còn đề nghị với cậu: "Không bằng bây giờ em suy nghĩ xem nên cảm ơn tôi như thế nào, ví dụ như mua thêm một ít nước hoa nữa tặng tôi, tôi sẽ rất vui, nếu như em nhìn qua nhãn hiệu nước hoa này nhiều lần một chút, biết đâu em sẽ nhận được những bất ngờ mới.
"Tô Chiêm không được tự nhiên nhìn Văn Mặc, Đứng tại chỗ một lúc lâu, vẫn là không thể nào phản bác lại lời của Văn Mặc.
Dù sao, cũng không có ai muốn phát triển một cách khiếm khuyết.
Không phải chỉ là cảm ơn thôi sao?Ai chả làm được.
Tô Chiêm liền lấy điện thoại ra, nhanh chóng đặt một loạt đồ bổ dành cho alpha ở trên web cho Văn Mặc.
Cậu đặt xong, lại vừa vặn thấy Văn Mặc bưng một đĩa đào từ trong bếp đi ra, cậu sửng sốt một chút, sau nói: "Tuần này anh bảo là muốn tôi giúp anh dọn dẹp, không thì bây giờ chúng ta cùng bắt tay vào làm đi.
""Không gấp.
" Văn Mặc đặt đĩa đào lên bàn: "Tới đây ăn một chút hoa quả đi.
"Tô Chiêm do dự một chút, cuối cùng cũng không thể ngăn cản cám dỗ của mấy miếng đào, hay là chỉ ăn một ít thôi: "Vậy lúc nào mới bắt đầu quét dọn?""Tuần này coi như xong rồi đi.
" Văn Mặc vừa ăn trái cây vừa chậm rãi nói: "Bác sĩ nói em hấp thu quá nhiều tin tức tố, cần nghỉ ngơi thêm.
"Tô Chiêm xấu hổ nhìn Văn Mặc: "Cái, cái gì hấp thu chứ, tôi không sao!""Ừm, vậy thì cũng để đến lần sau đi.
" Văn Mặc nhún vai một cái, tùy tiện tìm một lý do: "Tâm trạng tôi hiện tại không tốt, không muốn dọn dẹp.
"Tô Chiêm: "! Có thể như vậy?""Dĩ nhiên là có thể.
" Văn Mặc không chút áy náy nói với Tô Chiêm: "Hai người ném tôi ra sau để đi du lịch, tôi cũng có tủi thân chứ.
""Đúng, đại thiếu gia như anh tính tình rất bất thường.
" Tô Chiêm lấy khăn giấy trên bàn lau tay: "Anh nghỉ ngơi đi, một mình tôi làm là được.
""Không cần đâu, nếu em đang rảnh rỗi, thì làm bài tập cùng tôi đã là tốt lắm rồi.
" Văn Mặc thu dọn đĩa hoa quả trên bàn: "Tôi còn chưa làm xong bài tập.
""Tôi làm xong bài tập rồi.
""Đúng ha, em làm xong rồi.
" Văn Mặc rũ mi mắt, trong giọng nói mang theo mấy phần lười nhác: "Nhưng hôm qua tôi vẫn luôn chăm sóc giúp đỡ em, một chữ trong vở tôi còn chưa đụng đến, tôi muốn em viết cùng tôi.
"Tô Chiêm:!.
.
cậu đuối lý rồi!Cmn, dựa vào cái gì mà cậu lại luôn đuối lý trước mặt Văn Mặc chứ.
Nhưng Tô Chiêm lại là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, nếu cảm thấy đuối lý, cậu vẫn sẽ lấy bài tập ra ngồi cùng Văn Mặc.
Trường THPT Dục Trạch là trường quan trong nhất trong thành phố, lên năm hai trung học sẽ phải bắt đầu làm rất nhiều bài tập.
Tô Chiêm học cũng giỏi, nhưng cũng không thể nào so sánh với học thần, hiện tại cậu đang ngồi đối diện với người không cần viết ra phương hướng giải mà viết thẳng luôn câu trả lời, đây mới thật sự là đại thần.
Trong vở Tô Chiêm vẫn còn có vài đề không tính ra, cậu nghiền ngẫm nghiên cứu, suy nghĩ hồi lâu cũng không ra, bực bội đến mức vò đầu bứt tóc, bỗng nhiên có một thanh âm lạnh lùng nói với cậu: "Câu này nên làm như vầy! ! "Tô Chiêm sửng sốt một chút, lúc này mới nhìn thấy Văn Mặc đang chủ động giảng đề cho cậu.
Cậu không để ý đến những câu hỏi khác, trước hết nghe cách giải của câu này đã.
Văn Mặc nói xong hỏi lại cậu: "Em có hiểu không?"Tô Chiêm cái hiểu cái không, tự mình tính toán lại một lần nữa, mới hoàn toàn hiểu ra.
Văn Mặc đặt bút xuống: "Thật ra thì cách giải của em cũng không sai, nhưng kiến thức căn bản em nắm không đủ vững chắc, cho nên sẽ thường xuyên mắc lỗi sai, dĩ nhiên, cái này cũng có thể liên quan đến tính hấp tấp của em.
""Ai hấp tấp?!" Tô Chiêm trừng mắt phản bác.
Văn Mặc nhướn mi: "Em mà không hấp tấp?"Tô Chiêm sửng sốt một chút, giống như bị bắt tại trận, nhất thời á khẩu không nói nên lời.
"Bất quá như vậy cũng tốt.
" Văn Mặc bổ sung, thanh âm lạnh lùng chậm rãi xuyên qua màng nhĩ cậu, giống như mang theo tần số rung động, làm tai cậu cảm thấy tê dại: "Omega của tôi nên năng động một chút.
"Tô Chiêm không được tự nhiên sờ tai mình một cái: "! ! Anh còn muốn nói tới vấn đề này đến lúc nào?"Tất nhiên là muốn tiếp tục rồi.
Văn Mặc đem những lời này nhét trở lại trong bụng, nói không ra, nhìn qua đồng hồ một chút nói: "Tôi làm xong rồi, buổi trưa em muốn ăn gì? Bác sĩ nói cơ thể em đang phát triển cần phải bồi bổ một chút.