Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa

Chương 31

Khúc nhạc dạo đầu vào buổi sáng sớm hôm ấy cũng không gây trở ngại gì cho kế hoạch đi xem phim của hai chú cháu. Từng phước phim gay cấn nảy lửa xẹt qua trước mắt Chu Hoành Viễn, thế nhưng không đọng lại trong cậu chút gì, đến độ khi xem phim xong rồi Trình Dục muốn bàn luận với cậu về cốt truyện, lại chỉ bắt gặp khuôn mặt đờ đẫn của Chu Hoành Viễn.

Chu Hoành Viễn bắt đầu tận lực xa lánh Trình Dục. Kỳ thật trong lòng cậu biết, mình không có lập trường hay tư cách gì để xa lánh chú mình, chính Trình Dục là người đã vớt mình lên từ dầu sôi lửa bỏng, là Trình Dục đã ngậm đắng nuốt cay chăm sóc mình, cũng là Trình Dục cho mình ăn, cho mình mặc, cho mình một mái nhà. Nhưng cậu không còn cách nào khác. Quan hệ giữa hai người họ đã hoàn toàn biến chất từ cái đêm kiều diễm hôm đó rồi, không thể trở về quan hệ chú cháu như xưa được nữa.

Ban đêm, cậu không nằm ngủ bên cạnh Trình Dục, không phải cậu không muốn, mà là cậu không dám. Những ý nghĩ tội lỗi và cảm xúc không thể khắc chế đó liên tục hành hạ linh hồn cậu. Chu Hoành Viễn không cảm xúc dời gối đầu qua giường bên kia, Trình Dục thấy khó hiểu, nhưng lại đột nhiên nhớ đến biến hoá của đứa nhỏ này sáng sớm nay, trong lòng tự thấy quá là hợp lý, không khỏi cười ra tiếng, "Sao vậy, xấu hổ rồi hả?"

Chu Hoành Viễn cúi đầu, không dám đáp lời.

Lúc ngủ, Chu Hoành Viễn cố gắng dựa vào sát bên tường, hai người họ vốn là thân mật không khoảng cách, một sớm một chiều lại biến thành Sở Hà hán giới.

Trình Dục đương nhiên không biết những tâm tư này của Chu Hoành Viễn, anh còn thấy hơi thổn thức, đứa nhỏ này trưởng thành rồi, không còn thân thiết với anh nữa


Khoảng thời gian nghỉ ngơi rảnh rỗi càng làm cho Chu Hoành Viễn đau khổ và bất lực, cậu không biết kể với ai, càng không biết nên kể như thế nào, nếu việc đồng tính luyến ái còn có thể nói ra được, thì việc yêu người chú chăm lo cho mình mỗi ngày lại tựa như một trò hề vậy.

Sẽ không ai có thể hiểu được cậu, miễn bàn đến việc có người ủng hộ cậu, giờ khắc này, cậu vừa cảm thấy cô dơn, vừa thấy bất lực.

Một tuần, hai tuần, mỗi ngày Trình Dục đều ngồi ngay bên cạnh Chu Hoành Viễn soạn tin nhắn, thỉnh thoảng lại cười vang lên. Mỗi một lần điện thoại rung, thêm một cây kim ghim vào trong lòng cậu, mà mỗi một tiếng cười vang lên, thêm một cái tát giáng xuống mặt cậu.

Lần nào Trình Dục cầm di động nhắn tin, Chu Hoành Viễn cũng muốn đứng dậy bỏ chạy, nhưng thân thể cậu lại mất kiểm soát, cứ ngồi bên cạnh Trình Dục, cứ như tự ngược mà lén lút đọc tin nhắn mỗi khi Trình Dục vắng mặt.

Trình Dục chủ yếu nói chuyện với Nguỵ Lai về mấy chuyện lặt vặt thường ngày, nhưng cũng chính bởi vì những câu chuyện không có gì đặc sắc đó lại rút ngắn được khoảng cách giữa hai người họ. Trình Dục thường nói với Ngụy Lai về công việc của anh, than thở về những buổi họ thường kỳ rườm rà, còn Ngụy Lai thì sẽ kể cho anh nghe về những trò đùa của đám học sinh ở lớp. Bọn họ thảo luận với nhau về kỹ thuật nấu nướng, phàn nàn về giá thịt tăng cao, và bàn bạc về thời tiết mỗi ngày. Không giống với Trình Dục cẩu thả thành thói, Ngụy Lai là một cô gái rất tinh tế, mỗi ngày đều nhắc nhở Trình Dục về thời tiết. Từ khi quen Ngụy Lai, số lần Trình Dục bị xối ướt như chuột lột giảm cực mạnh.

Chu Hoành Viễn trong lòng không phục, những cái này cậu cũng có thể làm mà, cái gì cậu cũng sẽ nguyện ý làm vì Trình Dục hết.

Vậy nên, cứ đến bảy rưỡi tối mỗi ngày, Chu Hoành Viễn sẽ canh giờ mở TV xem dự báo thời tiết, nghiêm túc báo với Trình Dục về tình hình thời tiết ngày hôm sau, nếu trời có khả năng mưa, cậu sẽ tự tay nhét dù vào trong cặp của Trình Dục.

Trình Dục thấy lạ lẫm với sự quan tâm bất ngờ của Chu Hoành Viễn, trong lòng thấy buồn cười, nói, "Hoành Viễn của chúng ta sau này lớn lên chắc chắn sẽ là một người chồng tốt đó." . Truyện Ngược

Nụ cười trên mặt Chu Hoành Viễn lập tức cứng đờ, cậu quay đầu đi chỗ khác, không để ý đến biểu cảm trêu chọc của Trình Dục, qua hồi lâu mới phối hợp mà nói, "Không, con không phải đâu."

Trình Dục không hiểu Chu Hoành Viễn đang nói cái gì, chỉ sờ sờ đầu Chu Hoành Viễn, tạm thời cho là cậu đang xấu hổ.

Mỗi tuần Trình Dục sẽ gặp Ngụy Lai một lần, dù tần suất không cao như lực sát thương lại cực lớn. Lần nào Trình Dục nói với cậu tối mai không về ăn cơm, Chu Hoành Viễn đều sầm cả mặt, hờn dỗi rất lâu. Trình Dục chỉ cảm thấy cậu khó hiểu, nên không nghĩ nhiều nữa.

Chờ mãi mới đến lúc khai giảng, Chu Hoành Viễn sứt đầu mẻ trán với môn Hoá học lạ lẫm và cả đống đề ôn thi cấp 3 dày cộp, ngày nào cũng làm bài tập đến hơn 11 giờ. Trình Dục không còn ngồi chỗ bàn ăn nhắn tin nữa, anh không muốn quấy rầy việc học của Chu Hoành Viễn, thế nên anh chuyển sang cái giường trong phòng ngủ. Cứ như vậy, Chu Hoành Viễn mắt không thấy tai không nghe, trong lòng thế mà lại bớt bực bội.

Ngày qua ngày, bọn họ từ áo khoác dày cộm đổi thành áo cộc tay, khi Chu Hoành Viễn dần cho rằng mọi chuyện đã êm xuôi, khi cậu cho rằng mình đã chấp nhận mọi thứ thì Trình Dục lại một lần nữa đấy cậu xuống vách đá.

"Cuối tuần này có cô kia muốn đến nhà chúng ta chơi, sẽ không làm phiền con quá lâu đâu, con thấy được không?" Trình Dục vừa sờ đầu Chu Hoành Viễn vừa mỉm cười, gương mặt rất chờ mong.

Chu Hoành Viễn trừng lớn mắt, cậu nhìn chằm chằm Trình Dục, trái tim đập dồn dập, kiềm chế bực bội cùng lửa giận nháy mắt xông lên, biến mặt cậu thành một quả táo chín. Ngay sau đó, Chu Hoành Viễn cắn chặt môi, nhỏ giọng nói "Vâng".

Cậu thì có tư cách gì để phản đối, cơ bản là Trình Dục cũng không hỏi ý kiến cậu.

@antiquefe (wattpad)

Hết chương 31.

Tác giả có lời muốn nói: Ngụy Lai = Tương lai, nhưng cuối cùng Trình Dục vẫn từ bỏ tương lai của mình.