Tiểu Khả Ái Của Tôi
Chương 74
Giải đấu khu vực trong nước kết thúc, mọi người vừa chúc mừng SG vừa tiếc nuối vì Tiêu Hà đã không còn có thể quay trở về sân đấu được nữa.
Mà Tiêu Hà sau sự biến động cảm xúc của đêm hôm đó thì đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng ban đầu.
Nhưng Tống Dịch biết trong thâm tâm cậu vẫn có gì đó không dễ chịu, vì đã mấy ngày nay cậu không phát sóng trực tiếp rồi.
Gần đây anh cũng vội hẳn lên, vừa nhận chức vụ đạo diễn phối âm chỉnh sửa bộ anime manga, vừa lo lắng lo lắng cho Tiêu Hà nhưng vẫn vội vàng làm việc, sau giờ tan tầm về nhà trông vô cùng mệt mỏi.
Tắm rửa xong anh lên giường nhắm mắt một hồi, chờ đến khi Tiêu Hà lên giường thì anh bừng tỉnh mở to mắt ra.
“Mệt mà sao lại không ngủ?” Tiêu Hà thấy anh bỗng nhiên tỉnh dậy thì mắt trợn tròn hỏi.
Tống Dịch kéo tay Tiêu Hà ôm lấy bả vai của mình, “Anh sợ em không vui.”
Tiêu Hà biết ý anh là gì, “Không sao, vật lý trị liệu cũng tiêu tốn mấy ngày, tay có chút không thỏa mái, mấy ngày nay em tìm Hạng Lập khám qua, anh ta lại sắp bắt em không chơi game nữa rồi.”
Tống Dịch vừa kéo tay phải của cậu qua vừa nhẹ nhàng xoa cho cậu, ngửa mặt lên hỏi, “Sao không nói cho anh biết?”
Tiêu Hà nắm lại tay anh, “Anh đang bận làm việc mà, không muốn làm anh lo lắng.”
Tống Dịch sợ cậu cảm thấy anh làm việc nhiều quá thành mệt cho nên thu liễm tâm tình bản thân lại, không muốn anh phát hiện, “A Hà, chúng ta sẽ không rời khỏi trò chơi này đâu.”
Mà Tiêu Hà sau sự biến động cảm xúc của đêm hôm đó thì đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng ban đầu.
Nhưng Tống Dịch biết trong thâm tâm cậu vẫn có gì đó không dễ chịu, vì đã mấy ngày nay cậu không phát sóng trực tiếp rồi.
Gần đây anh cũng vội hẳn lên, vừa nhận chức vụ đạo diễn phối âm chỉnh sửa bộ anime manga, vừa lo lắng lo lắng cho Tiêu Hà nhưng vẫn vội vàng làm việc, sau giờ tan tầm về nhà trông vô cùng mệt mỏi.
Tắm rửa xong anh lên giường nhắm mắt một hồi, chờ đến khi Tiêu Hà lên giường thì anh bừng tỉnh mở to mắt ra.
“Mệt mà sao lại không ngủ?” Tiêu Hà thấy anh bỗng nhiên tỉnh dậy thì mắt trợn tròn hỏi.
Tống Dịch kéo tay Tiêu Hà ôm lấy bả vai của mình, “Anh sợ em không vui.”
Tiêu Hà biết ý anh là gì, “Không sao, vật lý trị liệu cũng tiêu tốn mấy ngày, tay có chút không thỏa mái, mấy ngày nay em tìm Hạng Lập khám qua, anh ta lại sắp bắt em không chơi game nữa rồi.”
Tống Dịch vừa kéo tay phải của cậu qua vừa nhẹ nhàng xoa cho cậu, ngửa mặt lên hỏi, “Sao không nói cho anh biết?”
Tiêu Hà nắm lại tay anh, “Anh đang bận làm việc mà, không muốn làm anh lo lắng.”
Tống Dịch sợ cậu cảm thấy anh làm việc nhiều quá thành mệt cho nên thu liễm tâm tình bản thân lại, không muốn anh phát hiện, “A Hà, chúng ta sẽ không rời khỏi trò chơi này đâu.”