Tiên Sinh Vẫn Không Chịu Ly Hôn

Chương 1

Editor: Diệp Hạ

Lâm Giai Giai ôm cánh tay ngồi ở trong quầy, tự tiếu phi tiếu đánh giá mỗi vị khách trong tiệm hoa.

Đứng ở giá để hoa tường vi là một người đàn ông khá quen mặt, dù làm phục vụ tính tiền tháng cũng không bao giờ để nhân viên giao hoa tới cửa, mỗi ngày kiên trì tự mình đến lấy, hận không thể trực tiếp ở luôn trong cửa hàng bọn họ.

Cô gái đang chỉ vào một bông hoa kiều mạch là khách mới vừa đến ngày hôm trước, vừa đến đã chi năm ngàn làm thẻ hội viên, xinh đẹp ngọt ngào, Lâm Giai Giai có ấn tượng rất sâu với nàng.

Đương nhiên, người Lâm Giai Giai nhìn quen mắt không chỉ có hai người bọn họ, trái lại cả tiệm lại không có mấy ai là cô lạ mặt.

Cô đếm đếm, cuối tuần làm ăn khá khẩm, mở cửa không tới nửa giờ đã có bảy vị khách hàng tới cửa.

Bọn họ qua lại ở chỗ giá để hoa vừa đi vừa nghỉ, nhìn như đang nghiêm túc chọn hoa, ánh mắt thỉnh thoảng lại chăm chú nhìn ra ngoài cửa, rõ ràng là đang chờ người nào đó.

Lâm Giai Giai đã sớm quen với việc bọn họ túy ông chi ý bất tại tửu*, bình chân như vại ngồi phịch trên ghế tiếp tục run chân.

(*Túy ông chi ý bất tại tửu: ý của Túy ông không phải ở rượu: ý không ở trong lời nói, aka có dụng ý khác)

Không bao lâu, cửa thủy tinh lớn hiện lên một bóng người.

Ánh mắt Lâm Giai Giai sáng lên, sống lưng nhất thời thẳng tắp.

Vai chính cuối cùng cũng lên sân khấu.

Cửa hàng yên tĩnh dần náo động, thậm chí Lâm Giai Giai còn thấy có người nhìn mặt kính sửa lại tóc mái.

Theo tiếng chuông gió vừa vang, một thanh niên cao gầy mỉm cười đi vào.

"Ông chủ Giang sớm nha."

"Ông chủ Giang sớm ~ "

"Oa sao hôm nay anh Giang tới cửa hàng sớm như vậy nha!"

...

Lâm Giai Giai nhìn những khuôn mặt đột nhiên rực rỡ của mấy vị khách hàng, một tay bịt miệng mình, mặt lộ vẻ cảm động.

Đến, đến, cội nguồn vui sướng mỗi ngày của cô.

Giang Cảnh Bạch cong cong mắt, gật đầu đáp lại: "Hoan nghênh mọi người, chào buổi sáng."

Y bước chân dài đi vào quầy hàng, đặt hai túi giấy lớn trong tay xuống, vừa cười vừa đi ra ngoài: "Xin hỏi mọi người cần giúp gì?"

Mấy người khách lúc trước còn rất 'phật hệ'* lúc này hoàn toàn không khách khí, đứng xếp hàng hỏi y người nào thích hợp đưa hoa gì, hoa này có ý nghĩa gì, hoa này cắm cùng hoa gì thì đẹp.

(*Phật hệ: mang ý nghĩa thế này cũng được thế kia cũng được, không tranh giành, không cướp đoạt,...ý tác giả là mấy người này lật mặt nhanh như lật bánh tráng)

Giang Cảnh Bạch là chuyên gia cắm hoa, thành thạo điêu luyện đề cử với khách hàng, không tới 3 phút đã khiến mọi người hài lòng đến quầy tính tiền.

Lâm Giai Giai một bên lấy tiền một bên cảm khái, cửa hàng bọn họ bán không phải hoa, mà là sắc đẹp.

Người đàn ông làm phục vụ lấy tiền tháng cố ý xếp hàng cuối cùng, một mặt sốt sắng mà nhìn ông chủ nhỏ bên cạnh muốn nói lại thôi, mãi đến tận khi tiếp nhận bó hoa đã gói kỹ, mới gian nan lên tiếng: "Ông chủ Giang."

"Hả?" Giang Cảnh Bạch đang định thay nước cho đống hoa sen, nghe vậy giương mắt nhìn sang.

Người đàn ông đối diện tầm mắt của y, nói chuyện lắp một chút: "Cái kia... Có thể thêm wechat* không?"

(*Mạng xã hội phổ biến ở Trung Quốc, giống zalo bên mình)

Lâm Giai Giai đứng gần, thấy rõ mặt anh ta có chút đỏ.

Cô sớm đã nhìn ra người này có ý với Giang Cảnh Bạch, ngày hôm nay có thể coi là lấy hết can đảm hành động.

Giang Cảnh Bạch chỉ tay lên tấm thẻ dán trên quầy: "Mã* ở bên kia, cần thì bất cứ lúc nào cũng có thể quét, wechat của cửa hàng hoa luôn có Giai Giai quản lý mỗi ngày."

(*Mỗi tài khoản wechat đều có một mã QR, quét là có thể kết bạn)

Đây chính là ý cự tuyệt.

Thất vọng trong mắt người đàn ông không thể giấu được.

Hắn quét mã xong, chán ngán thất vọng rời đi.

"Đây là người thứ mấy trong tuần này rồi?" Lâm Giai Giai lên giọng, "May mà cậu không sinh ra ở cổ đại, nếu không thì nhất định là cái loại yêu phi hoạ quốc ương dân trong tiểu thuyết rồi."

Giang Cảnh Bạch bất đắc dĩ lắc đầu, dứt khoát thay nước cho hoa.

Xung quanh y đều được hoa tươi bao phủ, ánh nắng chiếu một cái, quả thực giống như yêu tinh đã đắc đạo.

Lâm Giai Giai nâng quai hàm thưởng thức gò má của y, đáy mắt đều là ước ao.

Sinh ý của cửa hàng hoa tốt không phải là không có đạo lý, ai bảo ông chủ là sát thủ nhan khống* đây.

(*Nhan khống: kiểu người cuồng nhan sắc, cái đẹp)

Tướng mạo Giang Cảnh Bạch là cái loại đẹp đẽ rất có lực trùng kích, khoé môi đuôi mắt trời sinh đã hơi cong lên, nốt ruồi khéo léo ngay đuôi mắt lại càng thêm điểm.

Tóc y hơi dài, tuần trước đi cắt tóc bị người thợ tận tình khuyên nhủ nửa ngày, cuối cùng không cắt được, ngược lại bị nhuộm thành màu vàng nhàn nhạt.

Lúc này tóc hai bên thái dương bị vén ra sau, tùy ý túm gọn, cuối sợi tóc có chút cong cong tự nhiên, vừa gợi cảm lại đáng yêu.

Có thể nói là cực kỳ thích hợp làm yêu nghiệt.

Cố tình "Yêu nghiệt" này ngoài mặt vưu vật câu người, tính cách lại thanh hòa ôn nhuận yếu đuối.

Trong ngoài tương phản, lực sát thương càng mạnh.

"Tại sao không cho người ta wechat nha?" Lâm Giai Giai thưởng thức xong, tiếc hận nói, "Người kia thật đẹp trai, nghe nói là huấn luyện viên thể hình, vóc người khi cởϊ qυầи áo chắc chắn rất đẹp."

Giang Cảnh Bạch nhìn về phía cô, đang muốn mở miệng, Lâm Giai Giai lại nói: "Đừng nói là cậu không vội tìm bạn trai nha! Tháng trước điện thoại thúc hôn trong nhà của cậu cũng đã gọi tới tiệm chúng ta rồi, nếu xem mắt suốt cũng không thích hợp, thì chọn ra một người theo đuổi may mắn thử xem đi."

Trước đây Giang Cảnh Bạch đi xem mắt bốn lần, kết quả đều không theo ý muốn.

"Thành thật mà nói, điều kiện cần thiết để kết hôn của cậu là gì, cậu như vậy xem như là trường hợp đặc biệt. Trường hợp đặc biệt tìm trường hợp đặc biệt, cậu nói có đúng không?" Lâm Giai Giai có lòng mẹ già, "Rõ ràng bên người có nhiều chó săn lớn chó săn nhỏ yêu thích cậu như vậy, làm gì cần phải đi xem mắt đây, từng người từng người đến đều từ chối nhanh như vậy, lẽ nào không ai vừa mắt cậu sao?"

"Tớ..."

"Tớ biết, cậu chỉ muốn một cái chứng nhận, không muốn làm lễ cưới, chuyện kết hôn phải bàn bạc thật kỹ. Mà lỡ như có người không ngần ngại thì sao? Cậu kết thân với người theo đuổi mình cũng được mà."

Giang Cảnh Bạch đang đứng trước đám hoa linh lan, hoa này cần cắt bỏ các lá trên thân dài một cách thích hợp để tăng cường khả năng hút nước.

Y kiên trì tỉa lá, cười nghe nàng luyên thuyên.

Chờ Lâm Giai Giai nói xong, Giang Cảnh Bạch mở miệng cảnh cáo: "Tớ sắp kết hôn rồi."

Lâm Giai Giai bị đập bối rối: "... Cùng ai?"

"Quen trong một buổi xem mắt, tên là Nam Việt. Người cũng không tệ lắm, điều kiện cũng rất tốt." Ngón tay Giang Cảnh Bạch mân mê cánh hoa, trắng đến phát sáng, "Hắn hy vọng có thể bồi dưỡng tình cảm sau khi kết hôn, mấy yêu cầu cũng không khác tớ lắm. Tớ vừa nói chuyện với hắn, định đi cục dân chính đăng ký."