Thứ Nguyên Chi Môn
Chương 2498: Mới gặp Thần Nam lừa gạt Vũ Hinh
Người bình thường thì dĩ nhiên cuộc đời cũng sẽ bình lặng trôi qua. Nhưng những người phi thường thì lại có cuộc sống phi thường cho đến cuối đời.
Hai loại người này bất kể là bình thường hay phi thường, đối với bọn họ mà nói, sinh hoạt nói chung không có biến động lớn, nguời bình thường sớm đã tê dại với việc bình thường, nguời phi thường thì đã quen với việc phi thường, sinh hoạt thủy chung cứ tiến triển theo quỹ đạo không thay đổi.
Nhưng nếu sinh ra với cuộc sống bình thường, từ đó sống một đời thuờng lặng lẽ cũng chưa chắc là đã hạnh phúc.
Thế gian sự tình luôn có những biến đổi phức tạp, có nhiều việc cả người trong cuộc căn bản cũng không cách làm chủ, nhiều việc không thể lý giải, nhiều sai lầm không có cơ hội sửa, những điều này đều có thể xảy đến trên thân mỗi người, đều có thể xảy ra bên cạnh mỗi người.
Nếu như một người được trời ban cho linh giác mẫn tuệ, làm cho hắn từ thời niên thiếu đã sớm bộc lộ tài năng, con đường tương lai của người này dường như đã định sẵng sẽ vẻ vang tươi sáng.
Nhưng số mệnh thì khó đoán trước được, vận mệnh của một người có thể thay đổi chỉ trong nháy mắt.
Một người khi đang trên đỉnh cao, đột nhiên theo vầng mây ngũ sắc rối loạn rơi xuống, có thể hình dung được trong lòng hắn cảm thấy mất mát như thế nào. Đối với trời cao mà nói, điều này có lẽ chỉ là một sai sót rất nhỏ, nhưng đối với thiếu niên đó, lại thêm ý chí chưa vững vàng của hắn, thì đó lại là một sự việc bi thảm nhất.
Thần Nam năm mười sáu tuổi, tu vi không biết tại sao đình trệ không tiến lên, sau đó lại bắt đầu suy giảm dữ dội, điều này đối với hắn mà nói không khác gì sét đánh ngang tai, đả kích nặng nề.
Nếu một người bắt đầu vô cùng bình thường, rồi sao đó trải qua một cuộc sống bình thường, thì sẽ không cảm thấy việc gì là không thoả đáng, bởi vì họ không có lý do nào để cảm thấy thống khổ. Nhưng đối với một người từng được mọi người ca tụng là thiên tài mà nói, đột nhiên trở lại làm một con người bình thường, thật sự đau khổ còn hơn là chết đi. Chỉ trong chốc lát, từ thiên tài trở thành tầm thường, sự thay đổi lớn như vậy, mấy ai mà chịu nổi chứ.
Phi thường đột nhiên trở lại thành bình thường, thiên tài đột nhiên trở thành kẻ tầm thường. Thần Nam gặp phải biến cố lớn, hầu như phát điên, liều mạng khổ luyện huyền công, nhưng sự thật lại lần nữa chứng minh, hắn thật đã trở thành một thứ bỏ đi.
Quen với việc lúc nào cũng được vây quanh cùng những lời tán dương, sự hụt hẫng quá lớn khiến hắn nhiều khi nghĩ đến cái chết. Trong suốt cả năm sau đó hắn cả ngày cứ mơ mơ hồ hồ, cảm thấy cuộc đời thật vô vị.
Không cam tâm với sự tầm thường đó, lại phải chịu bản thân không có cách nào tiến lên được. Sự trớ trêu này khiến hắn tê dại, chua chát. Yên lặng chịu đựng đã trở thành một phần trong cuộc sống của hắn.
Thế giới của Thần Nam vốn đầy màu sắc tươi đẹp, nay lại trở nên u ám không chút ánh sáng. Sự biến đổi lớn đến như vậy khiến cho con đường mà hắn đang đi có một bước ngoặc, càng lúc càng rời xa quỹ đạo ban đầu.
Trong lúc hắn mất hết ý chí, phụ thân hắn từng khuyên bảo: "Cuộc sống thì cần phải có sự mài giũa, khó khăn đau khổ lúc này chính là một gia tài quý giá của mai sau".
Nhưng hắn vào thời gian đó sớm đã mất hết hùng tâm, cộng thêm công lực ngày càng bị suy giảm, đã khiến cho lòng tin của hắn hầu như mất hết.
Mẫu thân hắn khuyên hắn nên đi du lịch cho khuây khoả, từ từ loại bỏ gánh nặng trong lòng. Thần Nam cũng đành nghe theo lời khuyên của mẫu thân, từ đó tiêu diêu tham quan khắp nơi, dấu chân in khắp trên các địa phương của Tiên Ảo đại lục.
Gặp gỡ cũng là một loại duyên phận, sau khi chia ly lại không ngừng gặp gỡ đều do duyên định.
Nhạn Đãng Sơn không những được xưng tụng là "Hải Thượng Danh Sơn", " Hoàn Trung Tuyệt Thắng", mà còn được gọi là Đông Nam đệ nhất sơn của Hoa Hạ. Sở dĩ nó có tên Nhạn Đãng là vì "Tên đỉnh núi mà lại có hồ, cỏ lau mọc rậm rạp, tạo nên một vùng cỏ mênh mông, là nơi chim nhạn dừng chân lại trên bước đường viễn du của nó".
Thần Nam đi thăm các danh sơn thắng cảnh, hắn thực ra vốn chẳng có tâm tình đi du ngoạn, chẳng qua chỉ để giải toả phiền muộn trong lòng mà thôi. Sau nữa năm, hắn đến được Nhạn Đãng Sơn, cảnh đẹp nơi đây làm hắn hoàn toàn thư thái, không tự chủ đuợc lưu lại mười mấy ngày.
Ở đây phong cảnh ưu mỹ, cảnh đẹp vô số, núi thì đủ hình dạng, thác nước đâu đâu cũng có. Từng có người than rằng :" Muốn cùng với cảnh sắc Nhạn Đãng so sánh, trừ phi là cảnh tiên.
Trong thời gian mười mấy ngày, Thần Nam lưu luyến đi khắp các phong cảnh tuyệt đẹp nơi đây, trong thời gian này hắn thường tình cờ nhìn thấy một cô gái, nhưng bất quá mỗi lần chỉ có thể thấy được phía sau bóng hình cực kì mĩ lệ ấy mà thôi.
Trong danh sơn phong cảnh tuyệt đẹp, nên nhiều người đến du ngoạn thưởng lãm cũng không có gì lạ.
“ Hả?” Thần Nam bất chợt kinh hô một tiếng, vội đem hai tay dụi vào mắt mình xem thử có nhìn lầm hay không.
Từ lúc nào, nguyên bản ở trước hắn đột nhiên xuất hiện một cái thân ảnh nam tử, y giống như từ trống rỗng hiện ra vậy, nam tử này cực kỳ bắt mắt, nhìn một cái liền không cách nào quên được.
Tóc y dài như hỏa diễm bùng cháy, một bộ tử kim long y, dung mạo vô cùng tuấn lãng, dù là hắn gặp qua rất nhiều công tử mỹ nam cũng không thể so bì với y được, đặc biệc đôi song đồng của y như sao trời phát sáng vậy.
Bất giác trong đầu hắn nghĩ đến, Tiên nhân hẳn là như vậy!
“ Những người này dường như không phát hiện ra y” Thần Nam thầm hô, hắn phát hiện được người nam nhân này xuất hiện đột ngột mà những người bên cạnh dường như không hay biết gì cả, hoặc tựa như một thứ vô hình gì đó che phủ.
“Thần Nam!”
Thần Nam nghe được tên y gọi khẽ giật mình, đại não cấp tốc suy ngẫm, sau đó tiến lên một bước chắp tay thi lễ : “ tiền bối nhận biết ta?”
Kẻ này nhìn qua tuổi tác không sai biệc gì với hắn, song hắn không cho là như vậy, từ nhỏ lớn lên dưới sự tài bồi của cha mình, hắn biết trong thiên hạ võ giả một khi đạt đến cao giai dung mạo có thể bảo trì thanh xuân.
Mà nam tử bắt mắt này nhìn hết sức vô hại, song hắn quỷ dị xuất hiện để cho Thần Nam biết kẻ này tuyệt đối không thể bình thường. Bất kể có phải hay không, trước khiêm tốn dò xét.
“Cũng không tính nhận biết” Đế Thiên An cười nói : “ ngươi là đi lịch luyện ư?”
“ Vâng!” Thần Nam nghi hoặc nhưng cũng hồi đáp : “ không biết tiền bối là”
Đế Thiên An gật gù : “ Đế Thiên An”
“Đế Thiên An” Thần Nam niệm lại, đại não suy nghĩ nhưng không tìm ra được cao thủ nào hắn biết có danh tự này.
“ Nhìn hắn tu vị bây giờ hẳn là bị mất đi, sau này bị Độc Cô Bại Thiên thiết kế cho vạn năm sau phục sinh!” Đế Thiên An quan sát thanh niên bình phàm phía trước, thầm nói.
Sau khi giết đi Thái Thượng khoán sạch bảo vật của y, Đế Thiên An đánh chủ ý đến Hỗn Độn tộc dân, quang minh có lén lút có cùng Hỗn Độn Tộc dân giao đấu, giết rụng hơn trăm cái tộc dân tẩm bổ cho nội thế giới của mình cùng vơ vét không ít tài bảo.
Sự tình leo thang khi hắn bị chú ý và bị Hỗn Độn Tộc truy sát, cuối cùng hắn từ bỏ gây chiến với Hỗn Độc Tộc chạy đến Nhân Gian giới, dưới linh hồn rà soát hắn liền phát hiện ra Thần Nam đang di chuyển đến ngọn núi này.
“ Gặp là có duyên, đây là một phương pháp tu luyện mới. Ngươi thử xem có luyện được hay không?” Đế Thiên An phất tay một quyển ngọc giản cửu sắc bay đến vị trí của Thần Nam.
“ Ah... cảm tạ tiền bối...” Thần Nam bất ngờ khi nghe được, bất quá hắn nhanh phản ứng lại, trước thi lễ cảm tạ.
Đế Thiên An nhẹ gật đầu, sau đó lại bước đi, khóe miệng bất giác nhích lên độ cong.
Tầm mắt hắn thấy được một cái nữ hài, một dung nhan tuyệt mỹ, không hề hoen nhiễm chút khí tức trần tục nào, tựa như tiên nữ bị đày xuống trần gian.
Áo trắng phất phơ, tóc bay bay, đôi mắt đẹp long lanh nhìn hắn không chớp. Trên dung nhan vô song hiện lên chút không hài lòng.
"Tên kia, ngươi vì sao cứ nhìn ta mãi thế?"
Bộ dạng tức giận của thiếu nữ nhìn thật khả ái, không ngờ lại bĩu môi như một hài đồng, nhưng đó thật sự không phải là làm dáng. Từ nhãn thần trong sáng mà thấy, hành động này hoàn toàn xuất phát một cách tự nhiên.
Đôi mắt của một người chính là cửa sổ tâm hồn. Hai mắt của nữ hài trong veo như nước, như tinh thần ngời ngời. Nhãn thần trong sáng đó nói lên đây là một thiếu nữ thuần chân phi thường.
“ Xinh đẹp, cho nên ta mới nhìn nàng!” Đế Thiên An nữ nhân xinh đẹp vô số, cho nên nữ tử xinh đẹp cũng không để hắn rung động bao nhiêu, trêu ghẹo lại : "Vũ Hinh, tên đẹp người cũng đẹp"
"Sao ngươi lại biết tên ta!” Nữ hài có chút giật mình kinh ngạc hỏi.
Đế Thiên An đáp : “ ta tìm nàng rất lâu rồi, ta là Đế Thiên An”
“ Đế Thiên An, tìm ta! Vì sao lại tìm ta” Vũ Hinh ngây thơ hỏi.
Thiếu nữ thanh lệ thoát tục này tựa hồ không thuộc về trần thế, lời nói ngây thơ, hành vi cũng thực sự ngây thơ, dường như nàng căn bản không hiểu thế sự.
“ Ta là nàng đạo lữ, trước đây chúng ta bị thương ngã xuống, ta trước khôi phục cho nên mới đi tìm nàng” Đế Thiên An tuyệt không xấu hổ mở miệng lừa gạt thiếu nữ đơn thuần không rõ sự đời.
“ Đồ hư hỏng, ai là ngươi đạo lữ” Vũ Hinh nghe được nhẹ mắng, nàng căn bản không tin lấy.
“ Thật, bằng không ta làm sao biết nàng Vũ Hinh! Chúng ta lần đầu mới gặp được ta đã nhận ra được nàng danh tự” Đế Thiên An nói dối không chớp mắt, dùng ba tấc lưỡi bắt đầu lắc lư Vũ Hinh.
Nữ tử đơn thuần này chính là phạt Thiên chi chiến tối cường Nghịch Thiên Vương cấp Nhân Vương, tại phạt Thiên thất bại mà ngã xuống. Người dù chết nhưng vẫn không có tiêu tan, bất diệt linh thức chuyển thế chờ ngày quay về.
"Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!"Tác việt, mong mọi người ghé qua.
Hai loại người này bất kể là bình thường hay phi thường, đối với bọn họ mà nói, sinh hoạt nói chung không có biến động lớn, nguời bình thường sớm đã tê dại với việc bình thường, nguời phi thường thì đã quen với việc phi thường, sinh hoạt thủy chung cứ tiến triển theo quỹ đạo không thay đổi.
Nhưng nếu sinh ra với cuộc sống bình thường, từ đó sống một đời thuờng lặng lẽ cũng chưa chắc là đã hạnh phúc.
Thế gian sự tình luôn có những biến đổi phức tạp, có nhiều việc cả người trong cuộc căn bản cũng không cách làm chủ, nhiều việc không thể lý giải, nhiều sai lầm không có cơ hội sửa, những điều này đều có thể xảy đến trên thân mỗi người, đều có thể xảy ra bên cạnh mỗi người.
Nếu như một người được trời ban cho linh giác mẫn tuệ, làm cho hắn từ thời niên thiếu đã sớm bộc lộ tài năng, con đường tương lai của người này dường như đã định sẵng sẽ vẻ vang tươi sáng.
Nhưng số mệnh thì khó đoán trước được, vận mệnh của một người có thể thay đổi chỉ trong nháy mắt.
Một người khi đang trên đỉnh cao, đột nhiên theo vầng mây ngũ sắc rối loạn rơi xuống, có thể hình dung được trong lòng hắn cảm thấy mất mát như thế nào. Đối với trời cao mà nói, điều này có lẽ chỉ là một sai sót rất nhỏ, nhưng đối với thiếu niên đó, lại thêm ý chí chưa vững vàng của hắn, thì đó lại là một sự việc bi thảm nhất.
Thần Nam năm mười sáu tuổi, tu vi không biết tại sao đình trệ không tiến lên, sau đó lại bắt đầu suy giảm dữ dội, điều này đối với hắn mà nói không khác gì sét đánh ngang tai, đả kích nặng nề.
Nếu một người bắt đầu vô cùng bình thường, rồi sao đó trải qua một cuộc sống bình thường, thì sẽ không cảm thấy việc gì là không thoả đáng, bởi vì họ không có lý do nào để cảm thấy thống khổ. Nhưng đối với một người từng được mọi người ca tụng là thiên tài mà nói, đột nhiên trở lại làm một con người bình thường, thật sự đau khổ còn hơn là chết đi. Chỉ trong chốc lát, từ thiên tài trở thành tầm thường, sự thay đổi lớn như vậy, mấy ai mà chịu nổi chứ.
Phi thường đột nhiên trở lại thành bình thường, thiên tài đột nhiên trở thành kẻ tầm thường. Thần Nam gặp phải biến cố lớn, hầu như phát điên, liều mạng khổ luyện huyền công, nhưng sự thật lại lần nữa chứng minh, hắn thật đã trở thành một thứ bỏ đi.
Quen với việc lúc nào cũng được vây quanh cùng những lời tán dương, sự hụt hẫng quá lớn khiến hắn nhiều khi nghĩ đến cái chết. Trong suốt cả năm sau đó hắn cả ngày cứ mơ mơ hồ hồ, cảm thấy cuộc đời thật vô vị.
Không cam tâm với sự tầm thường đó, lại phải chịu bản thân không có cách nào tiến lên được. Sự trớ trêu này khiến hắn tê dại, chua chát. Yên lặng chịu đựng đã trở thành một phần trong cuộc sống của hắn.
Thế giới của Thần Nam vốn đầy màu sắc tươi đẹp, nay lại trở nên u ám không chút ánh sáng. Sự biến đổi lớn đến như vậy khiến cho con đường mà hắn đang đi có một bước ngoặc, càng lúc càng rời xa quỹ đạo ban đầu.
Trong lúc hắn mất hết ý chí, phụ thân hắn từng khuyên bảo: "Cuộc sống thì cần phải có sự mài giũa, khó khăn đau khổ lúc này chính là một gia tài quý giá của mai sau".
Nhưng hắn vào thời gian đó sớm đã mất hết hùng tâm, cộng thêm công lực ngày càng bị suy giảm, đã khiến cho lòng tin của hắn hầu như mất hết.
Mẫu thân hắn khuyên hắn nên đi du lịch cho khuây khoả, từ từ loại bỏ gánh nặng trong lòng. Thần Nam cũng đành nghe theo lời khuyên của mẫu thân, từ đó tiêu diêu tham quan khắp nơi, dấu chân in khắp trên các địa phương của Tiên Ảo đại lục.
Gặp gỡ cũng là một loại duyên phận, sau khi chia ly lại không ngừng gặp gỡ đều do duyên định.
Nhạn Đãng Sơn không những được xưng tụng là "Hải Thượng Danh Sơn", " Hoàn Trung Tuyệt Thắng", mà còn được gọi là Đông Nam đệ nhất sơn của Hoa Hạ. Sở dĩ nó có tên Nhạn Đãng là vì "Tên đỉnh núi mà lại có hồ, cỏ lau mọc rậm rạp, tạo nên một vùng cỏ mênh mông, là nơi chim nhạn dừng chân lại trên bước đường viễn du của nó".
Thần Nam đi thăm các danh sơn thắng cảnh, hắn thực ra vốn chẳng có tâm tình đi du ngoạn, chẳng qua chỉ để giải toả phiền muộn trong lòng mà thôi. Sau nữa năm, hắn đến được Nhạn Đãng Sơn, cảnh đẹp nơi đây làm hắn hoàn toàn thư thái, không tự chủ đuợc lưu lại mười mấy ngày.
Ở đây phong cảnh ưu mỹ, cảnh đẹp vô số, núi thì đủ hình dạng, thác nước đâu đâu cũng có. Từng có người than rằng :" Muốn cùng với cảnh sắc Nhạn Đãng so sánh, trừ phi là cảnh tiên.
Trong thời gian mười mấy ngày, Thần Nam lưu luyến đi khắp các phong cảnh tuyệt đẹp nơi đây, trong thời gian này hắn thường tình cờ nhìn thấy một cô gái, nhưng bất quá mỗi lần chỉ có thể thấy được phía sau bóng hình cực kì mĩ lệ ấy mà thôi.
Trong danh sơn phong cảnh tuyệt đẹp, nên nhiều người đến du ngoạn thưởng lãm cũng không có gì lạ.
“ Hả?” Thần Nam bất chợt kinh hô một tiếng, vội đem hai tay dụi vào mắt mình xem thử có nhìn lầm hay không.
Từ lúc nào, nguyên bản ở trước hắn đột nhiên xuất hiện một cái thân ảnh nam tử, y giống như từ trống rỗng hiện ra vậy, nam tử này cực kỳ bắt mắt, nhìn một cái liền không cách nào quên được.
Tóc y dài như hỏa diễm bùng cháy, một bộ tử kim long y, dung mạo vô cùng tuấn lãng, dù là hắn gặp qua rất nhiều công tử mỹ nam cũng không thể so bì với y được, đặc biệc đôi song đồng của y như sao trời phát sáng vậy.
Bất giác trong đầu hắn nghĩ đến, Tiên nhân hẳn là như vậy!
“ Những người này dường như không phát hiện ra y” Thần Nam thầm hô, hắn phát hiện được người nam nhân này xuất hiện đột ngột mà những người bên cạnh dường như không hay biết gì cả, hoặc tựa như một thứ vô hình gì đó che phủ.
“Thần Nam!”
Thần Nam nghe được tên y gọi khẽ giật mình, đại não cấp tốc suy ngẫm, sau đó tiến lên một bước chắp tay thi lễ : “ tiền bối nhận biết ta?”
Kẻ này nhìn qua tuổi tác không sai biệc gì với hắn, song hắn không cho là như vậy, từ nhỏ lớn lên dưới sự tài bồi của cha mình, hắn biết trong thiên hạ võ giả một khi đạt đến cao giai dung mạo có thể bảo trì thanh xuân.
Mà nam tử bắt mắt này nhìn hết sức vô hại, song hắn quỷ dị xuất hiện để cho Thần Nam biết kẻ này tuyệt đối không thể bình thường. Bất kể có phải hay không, trước khiêm tốn dò xét.
“Cũng không tính nhận biết” Đế Thiên An cười nói : “ ngươi là đi lịch luyện ư?”
“ Vâng!” Thần Nam nghi hoặc nhưng cũng hồi đáp : “ không biết tiền bối là”
Đế Thiên An gật gù : “ Đế Thiên An”
“Đế Thiên An” Thần Nam niệm lại, đại não suy nghĩ nhưng không tìm ra được cao thủ nào hắn biết có danh tự này.
“ Nhìn hắn tu vị bây giờ hẳn là bị mất đi, sau này bị Độc Cô Bại Thiên thiết kế cho vạn năm sau phục sinh!” Đế Thiên An quan sát thanh niên bình phàm phía trước, thầm nói.
Sau khi giết đi Thái Thượng khoán sạch bảo vật của y, Đế Thiên An đánh chủ ý đến Hỗn Độn tộc dân, quang minh có lén lút có cùng Hỗn Độn Tộc dân giao đấu, giết rụng hơn trăm cái tộc dân tẩm bổ cho nội thế giới của mình cùng vơ vét không ít tài bảo.
Sự tình leo thang khi hắn bị chú ý và bị Hỗn Độn Tộc truy sát, cuối cùng hắn từ bỏ gây chiến với Hỗn Độc Tộc chạy đến Nhân Gian giới, dưới linh hồn rà soát hắn liền phát hiện ra Thần Nam đang di chuyển đến ngọn núi này.
“ Gặp là có duyên, đây là một phương pháp tu luyện mới. Ngươi thử xem có luyện được hay không?” Đế Thiên An phất tay một quyển ngọc giản cửu sắc bay đến vị trí của Thần Nam.
“ Ah... cảm tạ tiền bối...” Thần Nam bất ngờ khi nghe được, bất quá hắn nhanh phản ứng lại, trước thi lễ cảm tạ.
Đế Thiên An nhẹ gật đầu, sau đó lại bước đi, khóe miệng bất giác nhích lên độ cong.
Tầm mắt hắn thấy được một cái nữ hài, một dung nhan tuyệt mỹ, không hề hoen nhiễm chút khí tức trần tục nào, tựa như tiên nữ bị đày xuống trần gian.
Áo trắng phất phơ, tóc bay bay, đôi mắt đẹp long lanh nhìn hắn không chớp. Trên dung nhan vô song hiện lên chút không hài lòng.
"Tên kia, ngươi vì sao cứ nhìn ta mãi thế?"
Bộ dạng tức giận của thiếu nữ nhìn thật khả ái, không ngờ lại bĩu môi như một hài đồng, nhưng đó thật sự không phải là làm dáng. Từ nhãn thần trong sáng mà thấy, hành động này hoàn toàn xuất phát một cách tự nhiên.
Đôi mắt của một người chính là cửa sổ tâm hồn. Hai mắt của nữ hài trong veo như nước, như tinh thần ngời ngời. Nhãn thần trong sáng đó nói lên đây là một thiếu nữ thuần chân phi thường.
“ Xinh đẹp, cho nên ta mới nhìn nàng!” Đế Thiên An nữ nhân xinh đẹp vô số, cho nên nữ tử xinh đẹp cũng không để hắn rung động bao nhiêu, trêu ghẹo lại : "Vũ Hinh, tên đẹp người cũng đẹp"
"Sao ngươi lại biết tên ta!” Nữ hài có chút giật mình kinh ngạc hỏi.
Đế Thiên An đáp : “ ta tìm nàng rất lâu rồi, ta là Đế Thiên An”
“ Đế Thiên An, tìm ta! Vì sao lại tìm ta” Vũ Hinh ngây thơ hỏi.
Thiếu nữ thanh lệ thoát tục này tựa hồ không thuộc về trần thế, lời nói ngây thơ, hành vi cũng thực sự ngây thơ, dường như nàng căn bản không hiểu thế sự.
“ Ta là nàng đạo lữ, trước đây chúng ta bị thương ngã xuống, ta trước khôi phục cho nên mới đi tìm nàng” Đế Thiên An tuyệt không xấu hổ mở miệng lừa gạt thiếu nữ đơn thuần không rõ sự đời.
“ Đồ hư hỏng, ai là ngươi đạo lữ” Vũ Hinh nghe được nhẹ mắng, nàng căn bản không tin lấy.
“ Thật, bằng không ta làm sao biết nàng Vũ Hinh! Chúng ta lần đầu mới gặp được ta đã nhận ra được nàng danh tự” Đế Thiên An nói dối không chớp mắt, dùng ba tấc lưỡi bắt đầu lắc lư Vũ Hinh.
Nữ tử đơn thuần này chính là phạt Thiên chi chiến tối cường Nghịch Thiên Vương cấp Nhân Vương, tại phạt Thiên thất bại mà ngã xuống. Người dù chết nhưng vẫn không có tiêu tan, bất diệt linh thức chuyển thế chờ ngày quay về.
"Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!"Tác việt, mong mọi người ghé qua.