Thiếu Niên Sát Vách Đẹp Như Hoa

Chương 35: Lời Thì Thầm Của Ác Ma



Sau này, Thẩm Miên nhớ lại quá trình yêu đương dài đằng đẵng của mình và Dung Duyệt, hồi còn trẻ mọi chuyện dường như chẳng được suôn sẻ.

Mỗi khi Thẩm Miên có một chút manh mối, cuộc đời anh sẽ luôn xuất hiện vài biến cố, mà những việc đó khiến anh không thể không dời tâm tư khỏi chuyện yêu đương.

Cho nên, để hiểu rõ tình cảm của mình, Thẩm Miên mất rất nhiều thời gian, còn tiểu quỷ Dung Duyệt đáng ghét nghĩ thế nào anh chưa từng hỏi.

Thế nhưng với Thẩm Miên, tình cảm khi ấy như ngắm hoa trong sương.

Không rõ lắm, nhưng vẫn thấp thoáng nhìn thấy.

Dù muốn lừa gạt bản thân không thấy gì cả, đó vẫn là một lời nói dối.
Trên đời này, người dễ gạt nhất chính là bản thân, người khó lừa nhất cũng là chính mình.

Vào lúc đó Thẩm Miên đã không có cách nào xem nhẹ sự đặc biệt của đứa nhỏ ấy với bản thân mình.

Tuy nói ra có chút tự đại, nhưng Thẩm Miên tự nhận mình quả thực thông minh vượt trội, cũng không phải cái gì Lăng Đầu Thanh*.

Những lần đó không phải hôn môi đều là thủ đoạn nhỏ lừa đứa nhóc vui vẻ, anh tội gì vì từng cái hôn trán, hôn má mà tim đập thình thịch, miên man suy nghĩ đến nửa đêm.

Chuyện đã qua, sau khi lớn lên nói ra có thể vân đạm phong kinh, nhưng vào lúc đó, Thẩm Miên thực sự đã vì nó mà ở trên giường lăn lộn cả đêm không ngủ.

Lăng Đầu Thanh: nói về người làm việc không có đầu óc, hoặc không động não, chưa bao giờ phân tích, phán đoán tình hình, nội dung,...!của sự việc đã hành động mù quáng.

Ngày hôm sau, Thẩm Miên mang cặp mắt thâm quầng, tranh thủ buổi chiều tan học, nhàn nhã lang thang trên bãi tập.

Ngoại trừ lớp mười hai, tất cả học sinh đã có thể về nhà, trong trường dần dần chỉ còn vài gương mặt thân quen.

Mặc dù hơi tịch mịch, nhưng bọn họ chính là những chiến sĩ sẵn sàng xông pha, chuẩn bị xong mũ giáp, cầm chắc lưỡi đao, chờ đợi chiến đấu với kẻ thù hùng mạnh trong kỳ thi tuyển sinh đại học.

Bọn họ chí khí ngút trời, cuốn theo niềm kiêu hãnh của học trò, gấp rút, không hề sợ hãi.

Thầy cô nghe vậy, đập quyển sách xuống bàn: "Anh chị đúng là một đám gà rù! Không chịu rèn luyện thân thể, cẩn thận trước khi thi đại học chưa gì đã sụp đổ."
Thầy cô quá cường thế, bọn họ không thể không ra sân chạy hai vòng mỗi ngày.

Hôm nay, Thẩm Miên rất rất mệt, thế nhưng anh vẫn chạy nhiều hơn người khác, sau đó mồ hôi đầm đìa đi bộ trên bãi tập.

Ngay khi mắt bị hàm lượng muối quá nhiều trong mồ hôi kích thích, một chiếc khăn giấy nhét vào tay Thẩm Miên.

"Cảm ơn." Thẩm Miên giơ tay lau mồ hôi không chút nghĩ ngợi, dù không biết người đưa khăn cho mình là ai.

"Ào ào" Bên tai Thẩm Miên truyền đến tiếng nước, người kia lại cho anh một chiếc khăn thấm ướt nước đá.

"Cảm ơn." Câu cảm ơn này của Thẩm Miên phải nói chân tình thực ý hơn câu đầu tiên.


Dùng khăn đã thấm qua nước đá để lau mắt tốt hơn khăn khô nhiều.

Hơn nữa vận động dưới tiết trời nóng nực, có thứ gì an ủi lòng người hơn nước lạnh chứ.

Thẩm Miên lau sạch mặt, cuối cùng đã có thể mở mắt, muốn nhìn rõ dáng vẻ của ân nhân.

Ân nhân của Thẩm Miên chỉ cao tới ngực anh, mái tóc đen mềm mại bay bay trong gió, dù mặc đồng phục quê mùa vẫn đẹp như một bức họa.

Dung Duyệt đưa nước khoáng trong tay cho Thẩm Miên.

"Uống đi, em vừa mới mua.

Ngoại trừ vừa mở để thấm khăn cho anh, em chưa dùng qua."
Thẩm Miên kinh ngạc.

Dung Duyệt thấy anh không nhận, lẩm bẩm bồi thêm một câu: "Người anh toàn mùi mồ hôi, đừng có chạm vào em."
"Tiểu quỷ chết tiệt!" Thẩm Miên vừa nói xong lập tức nhào qua, dây mùi mồ hôi trên người sang đứa nhỏ.

Dung Duyệt thở dài, dùng sức gỡ tay Thẩm Miên, sau đó nhét chai nước khoáng vào tay anh.

Thẩm Miên cầm bình nước, ngửa đầu, "ừng ực" uống một ngụm lớn.

Dung Duyệt ngẩng lên nhìn.

Lúc Thẩm Miên uống nước, hầu kết chuyển động lên xuống.

Vì quá nóng, Thẩm Miên kéo cao tay áo, có thể thấy rõ da thịt căng mịn.

Tuy dáng người không cơ bắp, nhưng người chăm chỉ luyện tập nhìn vẫn khác biệt, ít nhất còn tốt hơn nhiều so với những kẻ chỉ ở trong phòng đọc sách.

"Sao nhóc vẫn chưa về?" Thẩm Miên uống nước xong, cuối cùng cũng tìm được cơ hội để hỏi.

Dung Duyệt nhìn anh không chớp mắt: "Ban nãy cô chủ nhiệm tìm em nói chuyện."
"Vì chuyện thành tích hả?" Thẩm Miên đã đoán được.

"Vâng."
"Thừa thãi, anh có thể đảm bảo không đến mấy ngày nhóc vẫn đứng đầu lớp."
"Vâng.".