Thiên Y Tiêu Dao
Chương 24: Bác sĩ y khoa?
Nói xong, Tô Khuynh Thành cúp điện thoại, đột ngột đứng lên, "Trần Ngao à, hôm nay tôi có việc bận, xin lỗi anh nhé, lúc
khác tôi sẽ liên lạc lại với anh."
Cô ấy vừa nhận được điện thoại, bệnh của ông nội bỗng trở nên nghiêm trọng, giờ đang hấp hối.
Nghĩ tới đây, Tô Khuynh Thành hoảng hốt lao ra ngoài.
"Tôi đi cùng với cô." Trần Ngao nói xong thì đi theo.
Biệt thự Tô gia ở thành phố Tùng Sơn.
Là một trong bốn dòng họ lớn nhất ở Tùng Sơn, có thể xây dựng một căn biệt thự sang trọng ở vị trí trung tâm thành phố, có thể thấy được thực lực của họ hùng hậu đến mức nào.
Tầng một của biệt thự Tô gia, trong một gian phòng nào đó, không ít người vây quanh bên giường, một ông già nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, không còn tia máu, trông vô cùng uể oải, bên cạnh có một người đang bắt mạch cho ông, trong không khí phảng phất một mùi thuốc gay mũi.
Ông lão cầm lấy cổ tay của bệnh nhân trên giường, cẩn thận chẩn bệnh, thế nhưng sắc mặt lại càng thêm nặng nề.
"Ông Vương ơi, ông cụ... " Một người đàn ông trong số đó cẩn thận dò hỏi.
"Haiz, trách lão già này không thể cố gắng hơn được nữa. . " Ông lão thở dài một hơi, khẽ lắc đầu, ông đưa tay vuốt chòm râu bạc phơ, "Tộc trưởng Tô vất vả ngày đêm, người thêm tiều tụy, vết thương lúc trước còn chưa hoàn toàn khép lại, chỉ sợ khó mà qua được tối nay."
Cái gì? !
Lời vừa thốt lên, tất cả nam nữ trong phòng đều biến sắc, không thể qua nổi tối hôm nay sao, sao lại nhanh quá vậy.
"Ông nói hưu nói vượn, rõ ràng là do ông không giỏi, không thể cứu người được, ông đừng nguyền rủa ông nội tôi." Đúng lúc đó, có một giọng nói trẻ măng vang lên, một thanh niên từ bên ngoài chạy vào, giữa đôi mày toát lên vẻ ngạo nghễ, khó chịu nhìn lướt qua ông lão.
"Phong Nhi, con không được vô lễ với ông Chu, dù sao ông Ông Chu cũng được bác cả của con mời tới chữa bệnh cho ông nội đấy!"
Một người đàn ông trung niên lên tiếng giải thích, vừa nói, ông ta vừa nhìn lướt qua một đôi vợ chồng ở cách đó không xa, sắc mặt khó coi, ông ta cười gắn.
"Chẳng lẽ là lỗi của con sao?" Nhưng mà, chàng thanh niên kia lại không hề thay đổi, cậu ta cao ngạo, liếc mắt nhìn ông Chu một cái, "Trung y lừa bịp nên sớm bị vứt xó từ lâu, không ra hồn ra tật, sao có thể chữa khỏi cho ông nội được chứ."
"Phong Nhị, con. . " Tô Võ quát to một tiếng, giọng nói lại không hề có ý trách cứ một chút nào, "Ông Chu à, xin lỗi nhé, thằng nhóc này chưa được dạy dỗ đàng hoàng."