Thế Giới Chó Độc Thân
Chương 48
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy ngày nay bác sĩ Kiều đi chăm chó mèo, thức ăn được anh đựng vào chiếc giỏ trước tay lái xe đạp công cộng, cũng coi như là làm khó anh.
“Thảo nào anh bụi bặm như vầy.” Tiêu Kha Ái thở dài, “Anh tìm tôi là đúng lúc rồi, xe tôi đang đậu ngoài khu nhà.”
“Thời gian này ai còn dám chạy ra ngoài?” bác sĩ Kiều lắc đầu, “Vốn dĩ việc này là việc tôi phải làm, tìm cô không phải là kéo cô xuống nước sao?”
Anh nói không sai, nếu như mấy ngày trước hoặc nếu như Tiêu Kha Ái không gặp người phụ nữ kia, đúng là sẽ không có can đảm này, huống chi là làm việc gì.
“Anh giác ngộ cao hơn tôi nhiều.”
Tiêu Kha Ái: “Cái gì?”
“Đó là lời trong một bộ phim hoạt hình Nhật.” Bác sĩ Kiều nói, “Lúc xem bộ phim đó thì không có cảm giác gì, hiện giờ khi trong hoàn cảnh này, ngẫm lại thì thấy rất đúng.”
Tiêu Kha Ái xúc động, nhất thời không biết diễn tả cảm xúc của mình thế nào. Cô quét mắt nhìn bác sĩ Kiều, khóe mắt đột nhiên liếc thấy một chú chó Alaska đen trắng đang đi ở góc đường. Loại chó cưng thế này không thể là chó hoang, chỉ có thể là bị bỏ rơi.
“Em sao vậy?” Tiêu Kha Ái nghiêng người đi tới trước.
Lúc cô đến gần, đầu tiên thì chú Alaska vẫy đuôi, nhưng lại lùi vài bước tạo khoảng cách với cô.
Tiêu Kha Ái vội giơ tay lên, “Chị không có ý xấu.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Alaska ngừng lại, nghiêng ngiêng cái đầu lông lù xù, liếc nhìn Pappy bên cạnh cô rồi lại nhìn cô. Người nó hơi dơ, những mảng lông trắng đã biến thành màu xám, mặt cũng lấm lem vệt đen đen.
“Chủ em không cần em nữa.” Alaska cúi đầu, ngồi xuống.
Tiêu Kha Ái sửng sốt, lúc này bỏ rơi thú cưng, trên đường không có bóng người thì lấy ai cho ăn, chó còn sống được sao?
“Tại sao?”
“Vì virus lan truyền qua động vật.” Alaska nhìn cô, “Có phải em bị bệnh không?”
Cổ họng Tiêu Kha Ái như bị thít lại, không nói được một lời.
Cô thuật sơ lược tình hình cho bác sĩ Kiều nghe, anh trầm lặng.
Pappy chợt bất an, nó dùng mũi đụng nhẹ vào bắp chân cô, phe phẩy đuôi, thút thít.
“Em không có bệnh! Chị sẽ vứt bỏ em sao?”
Đột nhiên Tiêu Kha Ái chợt thấy vô cùng đau lòng, cô nhìn thành phố xa xa, đảo qua Alaska rồi dừng lại trên người bác sĩ Kiều.
Anh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Alaska.
Tiêu Kha Ái quay lại nhìn Pappy, cô đặt tay lên đầu Pappy, “Không, chị sẽ không bỏ rơi em.”
Cô đã từng sợ hãi, ghét nhất về nhà ăn Tết, bị họ hàng thân thích vây quanh nói hết câu này tới câu khác thúc giục việc hôn nhân, nhưng hôm nay, cô lại muốn có được những phiền phức của cuộc sống bộn bề khiến cô đau đầu hàng ngày.
Mèo bạc Gradient
Chó Alaska
Mấy ngày nay bác sĩ Kiều đi chăm chó mèo, thức ăn được anh đựng vào chiếc giỏ trước tay lái xe đạp công cộng, cũng coi như là làm khó anh.
“Thảo nào anh bụi bặm như vầy.” Tiêu Kha Ái thở dài, “Anh tìm tôi là đúng lúc rồi, xe tôi đang đậu ngoài khu nhà.”
“Thời gian này ai còn dám chạy ra ngoài?” bác sĩ Kiều lắc đầu, “Vốn dĩ việc này là việc tôi phải làm, tìm cô không phải là kéo cô xuống nước sao?”
Anh nói không sai, nếu như mấy ngày trước hoặc nếu như Tiêu Kha Ái không gặp người phụ nữ kia, đúng là sẽ không có can đảm này, huống chi là làm việc gì.
“Anh giác ngộ cao hơn tôi nhiều.”
Tiêu Kha Ái: “Cái gì?”
“Đó là lời trong một bộ phim hoạt hình Nhật.” Bác sĩ Kiều nói, “Lúc xem bộ phim đó thì không có cảm giác gì, hiện giờ khi trong hoàn cảnh này, ngẫm lại thì thấy rất đúng.”
Tiêu Kha Ái xúc động, nhất thời không biết diễn tả cảm xúc của mình thế nào. Cô quét mắt nhìn bác sĩ Kiều, khóe mắt đột nhiên liếc thấy một chú chó Alaska đen trắng đang đi ở góc đường. Loại chó cưng thế này không thể là chó hoang, chỉ có thể là bị bỏ rơi.
“Em sao vậy?” Tiêu Kha Ái nghiêng người đi tới trước.
Lúc cô đến gần, đầu tiên thì chú Alaska vẫy đuôi, nhưng lại lùi vài bước tạo khoảng cách với cô.
Tiêu Kha Ái vội giơ tay lên, “Chị không có ý xấu.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Alaska ngừng lại, nghiêng ngiêng cái đầu lông lù xù, liếc nhìn Pappy bên cạnh cô rồi lại nhìn cô. Người nó hơi dơ, những mảng lông trắng đã biến thành màu xám, mặt cũng lấm lem vệt đen đen.
“Chủ em không cần em nữa.” Alaska cúi đầu, ngồi xuống.
Tiêu Kha Ái sửng sốt, lúc này bỏ rơi thú cưng, trên đường không có bóng người thì lấy ai cho ăn, chó còn sống được sao?
“Tại sao?”
“Vì virus lan truyền qua động vật.” Alaska nhìn cô, “Có phải em bị bệnh không?”
Cổ họng Tiêu Kha Ái như bị thít lại, không nói được một lời.
Cô thuật sơ lược tình hình cho bác sĩ Kiều nghe, anh trầm lặng.
Pappy chợt bất an, nó dùng mũi đụng nhẹ vào bắp chân cô, phe phẩy đuôi, thút thít.
“Em không có bệnh! Chị sẽ vứt bỏ em sao?”
Đột nhiên Tiêu Kha Ái chợt thấy vô cùng đau lòng, cô nhìn thành phố xa xa, đảo qua Alaska rồi dừng lại trên người bác sĩ Kiều.
Anh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Alaska.
Tiêu Kha Ái quay lại nhìn Pappy, cô đặt tay lên đầu Pappy, “Không, chị sẽ không bỏ rơi em.”
Cô đã từng sợ hãi, ghét nhất về nhà ăn Tết, bị họ hàng thân thích vây quanh nói hết câu này tới câu khác thúc giục việc hôn nhân, nhưng hôm nay, cô lại muốn có được những phiền phức của cuộc sống bộn bề khiến cô đau đầu hàng ngày.
Mèo bạc Gradient
Chó Alaska