Thế Giới Chó Độc Thân
Chương 38
Bác sĩ Kiều: Nói chuyện sao rồi?
Tin nhắn wechat nhảy ra.
Tiêu Kha Ái: Tiêu rồi, đuổi thẳng cổ tôi ra cửa.
Bác sĩ Kiều: … Có thể nói tôi biết cô nói thế nào không?
Tiêu Kha Ái gửi cho anh một tin nhắn thoại 60 giây.
Bác sĩ Kiều: Cô viết tiểu thuyết à?
Tiêu Kha Ái: Nói thật với anh, nghĩ lại loại giọng điệu và tình cảm dạt dào như thế, nếu không phải lúc đó bị cảm xúc ảnh hưởng thì tôi không thể nói ra nổi, nghe mà nổi da gà.
Bác sĩ Kiều: Vậy cô hối hận sao?
Tiêu Kha Ái: Không hối hận.
Nói đến đây Tiêu Kha Ái nghĩ tới khoản vay mua nhà của mình, nếu cô đậu chứng chỉ kỹ sư cứu hỏa thì sẽ giải quyết được bao nhiêu vấn đề.
“Vậy cô phải thi thật tốt.” Bác sĩ Kiều vung quyển sách trong tay, khóe mắt liếc nhìn cô, “Khi nào thi?”
Tiêu Kha Ái: “11/11.”
Lễ tân: “Vậy chỉ còn một tháng rưỡi.”
“Năm nay chắc tôi cũng không thi đậu.” Tiêu Kha Ái ủ rũ, “Tôi chưa ôn tốt.”
Bác sĩ Kiều gấp ‘bộp’ sách lại, “Nhụt chí gì, vẫn còn hơn một tháng.”
*
Tiêu Kha Ái cứ tưởng anh sẽ an ủi cô, nào ngờ thứ hai tan tầm, đi ngang qua phòng khám định rủ Bác sĩ Kiều về chung thì thấy anh ôm một thùng nhỏ ra ngoài.
“Tôi hỏi bạn tôi, kỳ thi của các cô phải làm đề thi, tôi mua đề thi cho cô, cuối tuần cô đến đây, chúng ta đọc sách làm bài, chỉ có một môn mà không đậu rất đáng tiếc.”
Có lẽ mấy hôm đọc sách thấy cô ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, bác sĩ Kiều bồi thêm một câu.
“Đến lúc đó tôi sẽ kiểm tra xem cô làm được bao nhiêu đề.”
Tiêu Kha Ái: “???”
Tin nhắn wechat nhảy ra.
Tiêu Kha Ái: Tiêu rồi, đuổi thẳng cổ tôi ra cửa.
Bác sĩ Kiều: … Có thể nói tôi biết cô nói thế nào không?
Tiêu Kha Ái gửi cho anh một tin nhắn thoại 60 giây.
Bác sĩ Kiều: Cô viết tiểu thuyết à?
Tiêu Kha Ái: Nói thật với anh, nghĩ lại loại giọng điệu và tình cảm dạt dào như thế, nếu không phải lúc đó bị cảm xúc ảnh hưởng thì tôi không thể nói ra nổi, nghe mà nổi da gà.
Bác sĩ Kiều: Vậy cô hối hận sao?
Tiêu Kha Ái: Không hối hận.
Nói đến đây Tiêu Kha Ái nghĩ tới khoản vay mua nhà của mình, nếu cô đậu chứng chỉ kỹ sư cứu hỏa thì sẽ giải quyết được bao nhiêu vấn đề.
“Vậy cô phải thi thật tốt.” Bác sĩ Kiều vung quyển sách trong tay, khóe mắt liếc nhìn cô, “Khi nào thi?”
Tiêu Kha Ái: “11/11.”
Lễ tân: “Vậy chỉ còn một tháng rưỡi.”
“Năm nay chắc tôi cũng không thi đậu.” Tiêu Kha Ái ủ rũ, “Tôi chưa ôn tốt.”
Bác sĩ Kiều gấp ‘bộp’ sách lại, “Nhụt chí gì, vẫn còn hơn một tháng.”
*
Tiêu Kha Ái cứ tưởng anh sẽ an ủi cô, nào ngờ thứ hai tan tầm, đi ngang qua phòng khám định rủ Bác sĩ Kiều về chung thì thấy anh ôm một thùng nhỏ ra ngoài.
“Tôi hỏi bạn tôi, kỳ thi của các cô phải làm đề thi, tôi mua đề thi cho cô, cuối tuần cô đến đây, chúng ta đọc sách làm bài, chỉ có một môn mà không đậu rất đáng tiếc.”
Có lẽ mấy hôm đọc sách thấy cô ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, bác sĩ Kiều bồi thêm một câu.
“Đến lúc đó tôi sẽ kiểm tra xem cô làm được bao nhiêu đề.”
Tiêu Kha Ái: “???”