Thế Giới Chó Độc Thân

Chương 29

Tiếng gầm gừ của Đa Lợi mang theo cảm xúc kích động vang khắp phòng, tiếng vang vọng quanh quẩn khiến bác sĩ Kiều chú ý.

“Nó lại nói gì vậy?” bác sĩ Kiều cau mày, “Thuốc giảm đau không có tác dụng sao? Nhưng mà không thể tiêm thêm được nữa.”

Tiêu Kha Ái rất do dự, bị Đa Lợi thúc giục liên tục mới mở miệng.

“Nó mắng anh là đồ ngốc.”

Bác sĩ Kiều: “…”

Đa Lợi: “Nói thẳng vào vấn đề chính đi, em không có thời gian để quanh co lòng vòng. Lúc Lưu Dương mất em có ở đó, em nhìn anh ấy nhảy từ ban công xuông.”

Tiêu Kha Ái nghe tới đây thì dừng lại, cô nhìn bác sĩ Kiều, lặp lại lời Đa Lợi nói.

Sắc mặt bác sĩ Kiều thay đổi, nếp nhăn giữa hai chân mày đang cau lại giãn dần ra, cơ mặt thả lỏng hơn, miệng anh hơi hé ra, ngơ ngẩn.

Đa Lợi: “Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, mẹ anh ấy đang ở trong bếp nấu ăn, vừa nấu vừa nói chuyện, ba anh ấy quay lại lấy nước từ bình lọc ra pha trà, đề tài câu chuyện chính là mấy việc đó, anh cũng biết mà, tại sao những người hơn 30 rồi mà chưa kết hôn? Chúng ta đâu có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần là một cô gái…”

Khi nó nói những lời này, giọng đều đều không lên không xuống.


“Nhìn con gái ông đi, suốt ngày không về nhà, từng tuổi này mà cứ bận bịu tăng ca làm việc!”

“Đây là lỗi tôi à? Công việc này không phải bà tìm sao? Bây giờ lại nói tôi?”

“Tôi bảo ông nói cho nó biết chuyện cần kíp, tuổi không nhỏ lại không kết hôn, định tìm người tái hôn sao?”

“Có ích không? Cứ bảo tôi nói, sao bà không nói?”



Những lời cãi cọ đâm thẳng vào màng nhĩ cô.

–onggg—onggg—

Cảm giác ù tai như ve kêu lại vang vọng trong đầu cô, cô giơ bàn tay phải bị băng bó đau như kim châm đau đớn.

Đa Lợi: “Cho nên anh ấy nhảy xuống.”

Trong lúc mơ hồ, cô như nhìn thấy chiếc bình thuỷ đỏ rực vỡ tung toé trước mắt mình lần nữa.

“Cô sao vậy?” Giọng bác sĩ Kiều lôi ý thức cô quay về.

Tiêu Kha Ái muốn nở nụ cười với anh, nhưng chỉ mới nhếch môi lên thì khoé mắt khẽ động, mắt cay sè.

“… Có vẻ tôi hiểu được tâm trạng Lưu Dương khi nhảy xuống.”

Mà nghĩ đi nghĩ lại, Tiêu Kha Ái cũng hiểu rõ một số việc.

“Vậy nên lúc đó anh đi theo tôi à?” Chỉ là một nút thắt, tất cả những vấn đề khó hiểu sau đó đều thông suốt, “Anh nhìn thấy bóng dáng Lưu Dương trên người tôi sao?”

Bác sĩ Kiều chớp chớp mắt, anh gục đầu xuống, “Đại khái là vậy, làm cô hiểu lầm…”

“Cảm ơn.” Tiêu Kha Ái đưa tay lau mắt, “Khi đó tâm trạng tôi đúng là không tốt, nếu không nhờ có anh thì có lẽ chuyện sau đó đã khác.”

Bác sĩ Kiều há miệng, nhưng lại không nói lời nào.