Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 144: Mục Trắc phi cấp tốc phản công

“Thì ra là Tần tỷ tỷ nói, khó trách Vương gia lại để ý đến, còn nghi ngờ thiếp thân có động cơ nữa, thiếp thân chẳng hề có lòng dạ khoan dung như Tần tỷ tỷ. Nếu Tần tỷ tỷ có quyết định này thì sao lại không nói trước với ta một tiếng, tốt xấu gì ta cũng là người trông nom một nửa cái nhà này.” Châm ngòi ly gián bà ta cũng biết, mặc dù không quen lắm nhưng Mục Trắc phi vẫn muốn cố gắng học tập.

Vũ Ninh Vương nghe ra sự bất mãn trong lời của Mục Trắc phi, biết bà ta bị cướp đi một nửa quyền quản gia đã rất ủy khuất rồi, mình còn lại hiểu lầm bà ta, ông ta có hơi chút oán giận Tần Uyển Nghi, vội vàng an ủi Mục Trắc phi: “Nhu Gia, sao nàng lại nói thế, có bao giờ ta không tin nàng đâu? Đã nhiều năm rồi, nàng còn không hiểu ta sao?”

Mục Trắc phi thuận thế ngồi lên đùi của Vũ Ninh vương, dịu dàng nói: “Chúng ta là phu thê mấy chục năm, sao ta có thể nghi ngờ chàng? Nhưng lòng của ta đối với chàng sao chịu được sự nghi ngờ xúi bẩy? Tần tỷ tỷ đúng là tốt, chỉ mới nói với chàng đôi câu thì chàng lập tức nghi ngờ ta là người ác độc nhẫn tâm, vậy ta hỏi chàng, nếu ta thật sự là người nhẫn tâm độc ác, sao chỉ làm Trắc phi của chàng?”

Nhắc tới chuyện này, Vũ Ninh vương mềm lòng, cảm thấy mình trong khoảng thời gian này thật sự có lỗi với nữ nhân ở trước mắt này, bèn vươn tay ta ôm chặt lấy bà ta: “Ta không nghi ngờ nàng, hiện tại sẽ không và sau này cũng sẽ không, nàng sợ gì chứ? Năm đó là ta phụ nàng, đền bù cho nàng cũng là đúng, vốn muốn để tước vị này lại cho Hạo Thần, nhưng bây giờ xem ra chỉ sợ không dễ dàng, lời hứa với nàng… Ôi…”

Nói tới tước vị, trong lòng Mục Trắc phi chùng xuống, không nhịn được nức nở nói: “Vị trí Chính phi không có được thì thôi, nhưng nếu tước vị mà chàng cũng không thể thực hiện được lời hứa giao cho Thần Nhi, chàng bảo ta chịu sao nổi? Dâng thư đổi Vương Thế tử cũng không phải là chuyện chưa từng có, vì sao không thể? Ta lại không muốn nhổ tận gốc độc đinh của Lâu Thải Nguyệt, nàng ta chiếm vị trí Vương phi của ta, chẳng lẽ con của nàng ta còn muốn cướp tước vị của con ta hay sao?”


“Chưa thấy nương nào như vậy cả, còn dám uy hiếp cả hài tử chưa ra đời, khinh bỉ nương!” Nhị tiểu thư Chu gia Chu Phi Ca chưa ra đời, người xuyên không thật không dễ dàng, bị nhốt trong bụng không nói, còn phải chịu đựng uy hiếp, nàng kháng nghị, kháng nghị!

“Có bản lĩnh thì đi ra ngoài mà kháng nghị, đừng có ồn ào ở cái nơi chật hẹp như trong bụng này, ồn chết đi được, người ảnh hưởng đến người khác, cũng đáng bị khinh bỉ!” Tiểu Thế tử Chu gia Chu Nghiên chưa sinh ra thật sự chịu đựng đủ nữ nhân cả ngày kêu la này rồi, không thể yên tĩnh được chút nào sao? Hắn luân hồi dễ dàng lắm sao? Kiếp trước còn đỡ mặc dù chỉ đầu thai thành một cây vọng thê, tốt xấu gì không có ai quát tháo, yên tĩnh biết bao! Lần này tốt rồi, chen chúc với hai nữ nhân trong một cái bụng, hắn nhịn, nhưng lải nhải hoài thế này hắn tuyệt đối không thể nhịn!

Đại nữ nhi Chu gia Chu Phi Ly vẫn luôn không nói chuyện, nhìn hai người một cái, đôi mắt nhỏ đảo qua, nói: “Ai còn ầm ĩ nữa, sau khi ra khỏi đây đơn đấu với ta!”

Trong nháy mắt trong bụng im hơi lặng tiếng, rốt cục cũng yên tĩnh rồi!]

Tối hôm qua Minh Yên nhận được thư của Lan Lăng, hỏi nàng về vấn đề của Lan Phương, hỏi Minh Yên có muốn trở về hay không. Đồng thời cũng nhận được thư của Lan Cúc, trong thư Lan Cúc lại viết một bài thật dài về đạo lý tỷ muội nâng đở lẫn nhau, cùng tổn cùng vinh, lời lẽ chính nghĩa, thái độ kiên quyết.

Sau khi Minh Yên xem xong rất xúc động, đích thứ cùng một mẹ sinh ra và cùng cha khác mẹ đúng là khác nhau, thứ nữ gặp nạn, là đích nữ có thể khoanh tay đứng nhìn, không ai chỉ trích ngươi điều gì. Nếu đích nữ gặp nạn, thứ nữ không ra tay giúp đỡ sẽ phải gánh lấy chỉ trích của dư luận, Lan Cúc xem như đối xử với Lan Phương rất tốt, chỉ tiếc là lòng tốt đút cho sói ăn, cho chó ăn nó còn vẫy đuôi giữ nhà giúp ngươi, nhưng sói thì chẳng màn tình nghĩa, ngươi đừng kỳ vọng các nàng ấy sẽ báo ơn cho ngươi, không cắn ngược lại ngươi coi như tốt lắm rồi.

Minh Yên trả lời thư cho hai người, nói mình sẽ đi, nhưng viết thư cho Lan Lăng thì nhiều hơn chút, muốn tỷ ấy đừng can thiệp vào chuyện này, chỉ cần làm việc cho mình là được, tránh cho đến lúc đó phí sức nhưng không được cảm ơn.

Lúc Lan Lăng nhìn thấy thư hồi âm của Minh Yên, đám người Tống Minh Tấn đang ở bên cạnh nàng ấy, mấy cái đầu nhỏ chụm lại phía trước, Mẫn Nhu vẫn chưa biết chữ bèn hỏi: “Ca ca, ca ca, Thất di mẫu viết gì vậy?”

Tống Minh Tấn nhìn muội muội, nghiêm túc nói: “Thất di mẫu nói, làm bạn với sói, thiện tự bảo trọng.”

Mẫn Nhu không hiểu, kéo tay áo Tống Minh Trình hỏi tới: “Nhị ca, Nhị ca, Đại ca có ý gì?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tống Minh Trình nhìn Tống Minh Tấn một cái, nhìn muội muội ngọt ngào ngây thơ, khuôn mặt đau khổ, sắp xếp lại lời nói có thể khiến Mẫn Nhu nghe hiểu: “Ý của Đại ca là, lúc muội chơi cùng người khác, không nên chạy ở phía trước, muội phải đi cùng người đó, như vậy dù phía trước có bẫy, người đi trước muội ngã xuống, thì muội sẽ không bị ngã nữa.”

Mẫn Nhu cái hiểu cái không, qua một hồi lâu thì cười nói: “Muội hiểu, muội hiểu, sau này đi ra ngoài Nhị ca phải đi trước muội, ca ngã rồi muội sẽ không ngã nữa.”

Lan Lăng cười đến run, Tống Minh Tấn yên lặng nói một câu: “Ngu ngốc!”

Hai mắt Tống Minh Trình đẫm lệ hỏi Trời cao, cậu nói người khác, là người khác, tại sao muội muội ngốc này đều luôn kéo lên người cậu vậy? Lần sau cậu sẽ không trả lời vấn đề của Mẫn Nhu nữa, hu hu hu…