Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 29

Hôn sự của vương phủ Vũ Ninh đột nhiên đại biến, ở Úc phủ cũng đưa tới không ít lời đồn, không ít tôi tớ bí mật nghị luận Minh Yên dùng thủ đoạn ti tiện dụ dỗ Chu Hạo Khiên cướp đi mối hôn sự của Lan Phương, lập tức ánh mắt của mọi người nhìn Minh Yên đều không giống lúc trước, dường như đang chỉ trích nàng vậy.

Có lẽ là vì hôn sự lần này có biến động, ngược lại bệnh của Đại phu nhân khôi phục rất nhanh. Con người một khi có xúc động mạnh mẽ lúc nào cũng khôi phục nhanh một cách lạ kỳ. Minh Yên cực kỳ thức thời giao nộp quyền trong tay ra, mặc dù quản gia trong thời gian ngắn nhưng Minh Yên vẫn học được rất nhiều thứ, cũng nắm giữ nhược điểm của rất nhiều quản sự quan trọng trong phủ, những chuyện này Minh Yên đều giữ trong lòng, nàng tin tưởng rất nhanh sẽ dùng đến.

Vốn muốn thông qua Tô ma ma lấy chìa khóa kho hàng nhỏ ở nội môn, ai biết Tô ma ma tinh ranh xảo trá lại không giành được tới tay, Minh Yên chỉ có thể thối lui con đường này tìm cách khác.

Vương phủ Vũ Ninh vốn hẹn với tất cả tiểu thư qua phủ một lần nữa, nhưng đột nhiên lại nhận được tin tức lão Vương phi bị bệnh, bởi vậy chuyện này bị trì hoãn. Đại phu nhân nghe nói lão Vương phi bị bệnh liền cho người đi hỏi thăm, nhân tiện lấy ra một vài dược liệu trân quý, nhưng vương phủ thiếu mấy thứ này sao? Chẳng qua chỉ là người với người qua lại tới lui mà thôi, huống chi Chu Hạo Khiên còn tự mình tới cửa định hôn sự, chẳng khác nào có quan hệ thân gia, càng phải nên đi thăm.

Gần đây kinh thành có một chuyện được bàn tán hăng say, là chuyện gì? Chính là chuyện tiểu Vương gia Chu Hạo Khiên bị Thất tiểu thư Úc phủ cự hôn[1], được truyền đi cực kỳ xôn xao, trong lúc nhất thời Minh Yên nổi tiếng cả kinh thành, người thật sự dám thách thức Chu Hạo Khiên đúng là ít càng thêm ít. Muốn hỏi độ tin cậy của chuyện này? Được, ngươi khỏi cần nghi ngờ, là từ đâu truyền ra? Là sau khi tiểu Vương gia uống say chính miệng nói đấy, còn xuất khẩu cuồng ngôn, hắn không tin đời này hắn không cưới được người vào cửa, án cự hôn này cực kỳ náo nhiệt ở kinh thành, tất cả đại tộc thế gia trong vòng một đêm đều biết Úc phủ có một vị Thất tiểu thư, ngay cả trong cung cũng loáng thoáng nhận được chút tin tức.

[1] Cự hôn: cự tuyệt chuyện kết hôn.

Tống Tiềm cầm ly bạch ngọc trong tay nhẹ nhàng chuyển động, nhìn vẻ mặt buồn rầu của Chu Hạo Khiên ở đối diện, khóe môi nhếch lên nụ cười tươi rói, trong ánh mắt thỉnh thoảng mang theo chút chế nhạo, chỉ là không nói gì thôi.

Chu Hạo Khiên đợi một hồi cũng không đợi được tiếng người, ngồi phắt dậy trên ghế ngồi ở trong đình nghỉ mát, hai mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào Tống Tiềm, tóm lấy ly rượu trước mặt uống cái ực, nói: “Huynh nói câu gì đi chứ, không thấy ta đang phiền não sao?”

“Là đệ tự kiếm phiền não.” Tống Tiềm thản nhiên nói, liếc nhìn Chu Hạo Khiên một cái, nghiêm túc nói: “Đệ nói xem có nữ nhân nào mà đệ chưa thấy qua? Sao cứ thích nữ nhân theo lời đệ nói là không có chút ưu điểm kia, nữ nhân như vậy đệ cưới làm gì? Đặt ngay trước mặt không thấy phiền sao? Ta khuyên đệ vẫn nên thôi đi, không phải nghe nói người ta cũng chướng mắt đệ sao? Không phải đúng lúc nhất phách lưỡng tán[2] à?”

[2] Nhất phách lưỡng tán: hỏi mọi người thì bảo là “chia tay”, dùng ở đây chẳng có nghĩa gì, mà t nghĩ hẳn là hai bên đều có ý nghĩ giống nhau.

Chu Hạo Khiên thấy Tống Tiềm nói vậy thì nằm trở lại giả chết, hồi lâu mới lên tiếng: “Không được!”


Nhìn từ xa thật sự là một bức tranh đẹp mỹ nhân nhíu mày dựa cửa sổ ngắm hoa, mặc dù Lan Phương không xinh đẹp bằng Lan Lăng nhưng lại có tư thế sạch sẽ uyển chuyển hàm xúc, cho dù đứng thẳng ở trong đám người cũng tuyệt đối sẽ không bị chôn vùi. Lúc này Lan Phương đang chau mày, nàng không ngờ nước cờ của mình cứ thế bị phá giải, Minh Yên không hao binh tổn tướng, bình yên vô sự đi qua, khiến nàng có một cảm giác vô lực.

Lời đồn đãi đối với một người có lực sát thương bao nhiêu Lan Phương rõ hơn ai hết, lúc trước không phải Lan Nhụy chết cũng vì khoe khoang quá lộ liễu sao. Thật ra Lan Nhụy chết cũng tốt, vốn cũng chẳng phải cực kỳ khoe khoang, nhưng có một số việc không có gió vẫn dậy sóng, chứ đừng nói chi là muốn động tay chân lên thanh danh của một người. Thật ra mọi chuyện rất dễ dàng, ít nhất Lan Phương biết Lan Nhụy chết đi, có một phần lớn là do sự khoe khoang của nàng ta, không đúng, là sự khoe khoang ở trong miệng mỗi người, Lan Nhụy chân chính cũng không khoe khoang như vậy, nhưng miệng nhiều người xói chảy vàng, cộng thêm Lan Nhụy cũng không chú ý đến lúc làm những chuyện này không hề biết thu liễm, từ từ thanh danh truyền ra ngoài, từ từ góp nhặt từng ngày, bất kể ai nhắc tới Lan Nhụy đều nghĩ đến sự khoe khoang của nàng ta trước.

Cũng một chiêu như vậy năm đó dùng ở trên người Lan Nhụy có hiệu quả cực lớn, thế nhưng ở trên người Minh Yên chẳng những không có hiệu quả mà ngược lại còn kéo mình vào vũng bùn.

Trước đó vài ngày, Lan Phương cố tình thả ra lời đồn Minh Yên cướp đoạt tỷ phu, thật ra là muốn từ từ phá hủy thanh danh của Minh Yên, để mối hôn sự này chịu áp lực lớn mà không thể không tuyển chọn lại lần nữa. Nàng là khổ chủ không truyện này, Minh Yên là người được lợi, nhưng chuyện phát triển lại thoát khỏi quỹ đạo, người của viện Trúc Ẩn cố tình tỏ ra yếu thế, nhìn thấy người của nàng là sống lưng hạ xuống ba phần, cộng thêm không ngừng có người nói, Minh Yên ở trước mặt mọi người cự hôn, là tiểu Vương gia nhất định muốn Thất tiểu thư, trong lúc vô hình Minh Yên cũng trở thành người bị hại.

Giữa người bị hại và người bị hại, Minh Yên còn phải nhìn sắc mặt Lan Phương khắp nơi, tất cả người của viện Trúc Ẩn đều hạ thấp ba phần, thấy ai cũng khom lưng, ngược lại càng tỏ vẻ đáng thương, lập tức khơi dậy lòng đồng cảm của mọi người, chỉ trong thời gian vài ngày Minh Yên đã chuyển bại thành thắng, Lan Phương sao không buồn bực được chứ?

Đối thủ mạnh mẽ nằm ngoài dự đoán của Lan Phương, nàng chỉ có thể thu tay về trước, để người dưới ngừng hoạt động, nếu lời dặn dò tiếp tục truyền xuống, người của viện Trúc Ẩn càng khom lưng, vô hình trung mình sẽ thành cái đích cho mọi người chỉ trích, mấy năm nay nàng tận lực giữ vững thanh danh không thể bị phá hủy được.

Lan Phương cẩn thận ngẫm lại bước tiếp theo nên làm cái gì, nếu như chờ đến lúc vương phủ hạ sính tất cả đều muộn rồi, may mà lão Vương phi bị bệnh, bệnh này đến thật đúng lúc, để cho mình thời gian suy nghĩ.

Chiến tranh của Minh Yên và Lan Phương vừa mới hạ màn, trong tiểu viện vừa mới thái bình được chút, có người lại không yên, Thập di nương lại náo loạn lên rồi.

Minh Yên nhìn Thập Nhất di nương ở trước mặt, có chút đau đầu, nàng thật sự không muốn bị cuốn vào chuyện tranh giành thê thiếp của Úc Duy Chương, nhưng cố tình mỗi lần Thập Nhất di nương đều là người xui xẻo, nhìn vết bầm trên mặt nàng ta, vội vàng gọi Tuyết Hủy lấy thuốc cao đến đắp lên cho nàng ta, nói: “Di nương, đang yên đang lành sao lại đánh nhau? Hai người lại không ở trong một cái viện, chẳng qua chỉ gần sát nhau mà thôi, nàng ta còn có thể chạy đến trong viện của ngươi đánh ngươi?

Minh Yên không biết nên nói Thu Sương có cái gì tốt, mọi người vừa mới yên ổn lại, nàng ta có cần gây náo loạn với người khác vào lúc này không, hoàn toàn không biết nhìn thời cơ gì cả, thật khiến người ta vô cùng nhức đầu.

“Nàng ta sợ gì mà không dám chạy đến viện của ta náo loạn chứ? Đồ dùng trong phòng đều bị hủy gần hết rồi, cái nào đập được đều bị đập cả, chẳng qua ta chỉ nói với nàng ta hai câu, nàng ta liền dùng tay đẩy ta, cái đẩy này không cần thận khiến mặt đụng vào chân bàn nên mới bị bầm thế này.” Thập Nhất di nương ủy khuất nói, hai mắt vì khóc mà đỏ cả lên, cả người như vẫn chưa hoàn hồn từ trong kinh sợ, ngay cả nói chuyện cũng có chút ngơ ngác, nhìn vào thật khiến người ta đau lòng.

Minh Yên xoa xoa cái trán, hỏi: “Thập di nương lại náo loạn vì chuyện gì?”

“Không phải là vì hai ngày nay lão gia đều nghỉ lại ở trong viện của ta sao, nàng ta liền chỉ gà mắng chó, ta không để ý đến nàng ta chỉ muốn mình an ổn sống qua ngày là được rồi, có ai ngờ tới nàng ta lại đến viện của ta đập phá, còn có để cho người ta sống không chứ?” Thập Nhất di nương nói xong lại uất ức, cầm khăn lau nước mắt, thút tha thút thít khiến người ta thương tiếc.

Minh Yên biết ơn Thập Nhất di nương trong khoảng thời gian này không ít, suy nghĩ một chút hỏi: “Chuyện này có tố lên mẫu thân chưa?”

Thập Nhất di nương nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Thập di nương là người của phu nhân, ta đi cáo trạng còn có quả ngon để ăn sao?”

Cũng đúng, Đại phu nhân bao che khuyết điểm, dù sao Thu Sương cũng là người từ phòng bà ra, bà ta không thể tự mình tát mình được, chỉ là chuyện này đúng là Minh Yên không thể nhúng tay vào, nhìn Thập Nhất di nương nói: “Cũng chỉ có thể uất ức Thập Nhất di nương rồi, chuyện này ta thật sự không tiện nhúng tay vào, chẳng qua ta nghĩ với bản lĩnh của Thập Nhất di nương muốn để Thập di nương chịu thiệt cũng không khó, chỉ là tại sao Thập Nhất di nương lại đến chỗ ta khóc lóc kể lể? Chẳng lẽ Thập Nhất di nương cho là ta có thể giúp ngươi làm được chút việc gì à?”

Thập Nhất di nương nghe thấy Minh Yên nói vậy, biết nàng nhìn thấu vở kịch của mình rồi, cũng không thấy xấu hổ, cầm khăn lau khô nước mắt nói: “Ta biết gần đây Thất tiểu thư không mấy yên bình, chỉ là trong hậu viện nước sâu, ta không có ý gì khác, chỉ muốn cùng Thất tiểu thư giúp đỡ lẫn nhau, một cây khó thành rừng, có đúng không?”

Minh Yên nhìn Thập Nhất di nương, một hồi lâu mới lên tiếng: “Tại sao di nương muốn tìm ta hợp tác? Ta mới tới đây, ở trong phủ không có căn cơ gì,  ngươ muốn tìm cũng nên tìm Tứ tỷ tỷ, hoặc Ngũ tỷ tỷ mới phải.”

Thập Nhất di nương quan sát Minh Yên, hé miệng cười một tiếng, trên mặt cũng không còn vẻ sầu khổ và uất ức của vừa rồi, phất nhẹ tóc mai nói: “Nói chuyện với người thông minh thật không tốn sức chút nào, ta và tiểu thư trao đổi tin tức mấy lần, mặc dù không thật sự liên thủ nhưng cũng không tránh được ám tiễn, Thất tiểu thư là người thông minh, ta người sáng không nói lời tối, ta giúp Thất tiểu thư thuận lợi gả vào vương phủ, Thất tiểu thư phải đồng ý với ta một điều kiện, đó chính là sau này hậu viện trong phủ này phải để ta quản gia, thế nào?”

Minh Yên nghe vậy lập tức bị dọa, sắc mặt căng cứng lại, khẩu vị của Thập Nhất di nương thật lớn, lại dám miệng hùm cướp thức ăn, vẫn chưa có người nào dám nói ra lời như vậy đâu, Đại phu nhân là người dễ đối phó như thế sao?