Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 79
Hoắc Thanh Sơn kêu đau một tiếng, miệng lưỡi cô nhóc này vẫn sắc nhọn như vậy. Anh nhận ra ôm cô như vậy dù có tắm bao lần nước lạnh cũng vô dụng, cho nên… Không bằng làm chút gì đó.
Chỉ là động phòng thì nên làm gì, thật sự không rõ, anh đúng là… Không biết, nhưng anh sẽ không thừa nhận. Lần *****ên anh hôn cô là theo bản năng của mình, sau này giở trò bịp bợm cũng là do cô dạy.
Bây giờ… Có phải nên chờ cô tới dạy không nhỉ? Xem ra… Anh rủ mắt xuống nhìn cô trốn trong n.g.ự.c mình cười tới run người, có lẽ cô cũng sẽ không biết đâu.
Lâm Doanh Doanh dán vào trong n.g.ự.c anh, hưởng thụ cảm giác sảng khoái mát lạnh của anh mang lại, cảm thấy như đang ôm một cái lò hạ nhiệt hình người, đúng là mát mẻ biết bao nhiêu.
Cô thoải mái là sẽ không muốn động nữa.
Bởi vì cô đột nhiên dán chặt anh nên cô nhận ra nơi nào đó giống như một vật sống đang dần biến lớn hơn.
Lâm Doanh Doanh: “!” Hu hu hu, kiến thức trong tiểu thuyết cũng có đất dụng võ, cung cấp thêm kim chỉ nam cho cô lúc động phòng. Cô nhớ lại một chút, cái gì mà một đêm bảy lần, cái gì mà người nữ sẽ thấy giống như bị xe tải đè qua, cái gì mà toàn thân xanh tím, cái gì mà…
Cô bị dọa tới run rẩy cả người, cái này là động phòng hay là chịu ngược đãi đây?
Không phải đấy là chuyện rất vui vẻ hay sao? Nếu thảm hại như vậy, vì sao nữ chính còn… Không đúng, trong sách đều là nam chính cần cù chăm chỉ, nữ chính thẹn thùng hầu hạ, không chịu nổi thì gào lên cầu xin tha thứ.
Cô vừa suy nghĩ vừa vô thức mài răng trên lồng n.g.ự.c của Hoắc Thanh Sơn, rốt cuộc muốn động phòng thế nào đây? Tên tay mơ như anh chắc chắn không hiểu, vậy dĩ nhiên cần kiến thức phong phú của cô giải thích mới có thể nắm giữ quyền chủ động hay sao?
Cô hắng giọng một cái, cảm thấy cuống họng mình hơi khô, không biết là vì phát hỏa hay là vì ăn nhiều anh đào.
Cô giật nhẹ, tay nhỏ lập tức tìm kiếm xuống phía dưới.
Hoắc Thanh Sơn: “!” Anh bất chợt ấn tay nhỏ đang muốn hành động của cô: “Em… Muốn làm gì?”
Lâm Doanh Doanh ra vẻ là một người có kinh nghiệm phong phú, trải nghiệm nhiều, tằng hắng một tiếng, ép buộc chính mình phải bình tĩnh lại, chỉ đạo tay mơ Hoắc: “Cái này… À là động phòng, anh không thể hả?”
Hoắc Thanh Sơn: “… ” Anh có thể chứ, em mới không thể đấy. “Anh hai mươi ba rồi.” Anh quyết định giãy giụa một chút, dù sao mình cũng lớn hơn cô bốn tuổi còn gì, dù sao cuộc sống cũng trải qua nhiều hơn cô.
Lâm Doanh Doanh: “Nhưng mà…. Cái này thì, nó không phụ thuộc vào thời gian anh nhiều thì sẽ biết, nó…”
“Tới thế nào?” Tiếng nói của Hoắc Thanh Sơn khàn khàn, hơi trầm xuống, còn chút ghen ghét nhỏ xíu. Loại chuyện này mà một cô nhóc như cô còn phong phú kinh nghiệm hơn cả anh!
Lâm Doanh Doanh: “Anh phải xem sách mà học tập thêm! Trăm lần đừng nghĩ là chuyện đương nhiên, nghĩ đương nhiên thì anh sẽ bị chê cười đó.”