Thanh Mai Trúc Mã Của Đệ Nhất Thiên Hạ
Chương 233: . Ta sẽ trở về (1.1)
Chương 201.1: Ta sẽ trở về (1.1)
Mọi chuyện có vẻ đã trở nên thực sự tồi tệ.
Tôi không ngờ Nhị trưởng lão lại đột nhiên xuất hiện.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, ông nhìn chằm chằm vào tôi và nói.
“Theo như ta biết thì, đây được gọi là vượt ngục.”
“Ồ, mặc dù có vẻ như vậy, nhưng hãy tin ta khi ta nói rằng đó không phải là điều đang xảy ra đâu.”
Tôi không thể tin là ông ấy lại xuất hiện vào lúc này.
Đôi khi tôi gặp vận rủi thật tệ.
Nhị trưởng lão nhìn tôi một lúc rồi đặt chiếc giỏ xuống và bắt đầu nói.
“Nếu không phải như vậy thì hãy giải thích cho ta theo cách mà ta có thể hiểu được.”
Ánh mắt của ông dường như cảnh báo rằng ông ta sẽ không bỏ qua chuyện này nếu tôi không đưa ra một lý do đủ chính đáng.
Nhị trưởng lão đang cố gắng hiểu tình hình thay vì ngay lập tức mắng tôi.
Tất nhiên, xét đến sự kỳ lạ của tình huống, sự nghi ngờ của ông ấy đối với tôi là điều dễ hiểu.
Tuy nhiên, thực ra đó không phải là vấn đề lớn.
****************
Ngày hôm đó, viên ngọc đột nhiên phát sáng vào lúc nửa đêm.
Tầm nhìn của tôi đã thay đổi.
Đó là cảm giác lần đầu tiên tôi cảm nhận được.
Một mắt của tôi vẫn bình thường, nhưng mắt còn lại của tôi lại có thể nhìn thấy thứ gì đó rất khác.
Đó là cái gì?
Trời tối đen như mực.
Tôi đang nhìn gì thế này?
Có lúc tôi nghĩ rằng một bên mắt của mình đã bị mù.
May mắn thay, điều đó có vẻ không đúng, vì mắt tôi đã dần thích nghi với bóng tối.
Đó là gì? Thanh sắt à?
Những tia sáng xen kẽ dường như làm sáng bừng mọi thứ xung quanh tôi.
Tôi tự hỏi mình đang nhìn thấy điều gì lúc này.
Tôi cố gắng nhìn xung quanh nhưng có vẻ như không thể được.
Ngay cả khi tôi quay đầu lại, tầm nhìn của tôi cũng không di chuyển theo.
[Ồ, có chuyện gì thế?]
“Ông không thấy điều này sao?”
[Cái gì?]
Không hiểu sao, Thiết lão, người cùng chia sẻ thể xác và cảm xúc với tôi, lại không thể nhìn thấy những gì tôi đang thấy lúc này và cũng không thể đọc được suy nghĩ của tôi về điều này.
Vậy điều này có nghĩa là gì?
Tại sao chuyện này lại xảy ra thế này...
Tôi đoán là tôi không cần phải thắc mắc điều đó.
Có lẽ là do viên ngọc trên tay tôi.
Đó là khả năng duy nhất ở đây.
Thứ này rốt cuộc là cái gì vậy?
Tôi cần khám phá công dụng đằng sau viên ngọc này.
Liệu tầm nhìn đen như mực này có biến mất nếu tôi thả viên ngọc ra không?
Khi tôi sắp thả viên ngọc ra để kiểm tra...
"...!"
Tôi thoáng thấy thứ gì đó ở khóe mắt.
Bằng đôi mắt đã thích nghi với bóng tối, qua nguyệt quang chiếu qua một ô cửa sổ rất nhỏ, tôi có thể lờ mờ nhìn thấy hình dáng của một người.
Bộ y phục xích sắc quen thuộc và mái tóc đen dài.
Một nữ tử xinh đẹp với vẻ ngoài mạnh mẽ.
Cửu Hy...?
Cô ấy chắc chắn là Cửu Hy.
Tôi có thể thấy Cửu Hy đang nhìn quanh.
Cô chạm vào các thanh sắt và kiểm tra các bức tường.
Có vẻ như cô ấy đang tìm cách trốn thoát.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng cô ấy lại có vẻ như đang nói chuyện với ai đó.
Thật không may là tôi không thể nghe thấy cô ấy đang nói gì.
Tôi chỉ có thể nhìn và dường như không nghe được gì cả.
...Nhưng tại sao tôi lại có thể nhìn thấy điều này?
Sự thay đổi về thị lực của tôi là một chuyện, nhưng đối với tôi, việc nhìn thấy Cửu Hy là chuyện khác.
Hơn nữa, chuyện này thậm chí còn không phải xuất phát từ góc nhìn của Cửu Hy.
Thay vào đó, tôi đang nhìn mọi thứ từ góc nhìn của người thứ ba?
Nếu đây không phải là ảo ảnh...
...Nơi này ở đâu? Tôi cần tìm địa điểm.
Gạt bỏ sự bối rối sang một bên, tôi phải tập trung vào điều quan trọng nhất.
May mắn thay, có vẻ như Cửu Hy không b·ị t·hương gì cả.
Có vẻ như cô không bị t·ra t·ấn ở đó.
Sau khi xác nhận tất cả những điều đó, tôi chuyển hướng tập trung và cố gắng thu thập thông tin về địa điểm này, nhưng...
Tôi không nhìn thấy được nhiều vì mọi thứ xung quanh quá tối.
Thông tin duy nhất tôi có thể thu thập được là Cửu Hy đang ở đây và cô ấy bị mắc kẹt trong ngục thất.
Việc này sẽ không dễ dàng.
Nơi này có phải là Hắc Cung không?
Hắc Cung Chủ có thể đã đưa cô đi, nhưng điều đó không đảm bảo rằng cô ấy sẽ được đưa đến Hắc Cung.
Tôi muốn tìm hiểu thêm một chút nữa.
Giá như tôi có thể quan sát nó từ xa hơn một chút...
"Hử...?"
Khi nghĩ đến điều đó, tôi theo bản năng đưa tay lên che mắt, cảm thấy một cảm giác đau nhói đột ngột.
Mặc dù tôi nhắm mắt lại vì đau nhưng thị lực của tôi vẫn không giảm.
Đó không phải là điều đáng ngạc nhiên duy nhất.
...Nó đang tiến xa hơn sao?
Tầm nhìn của tôi chỉ bao quát được Cửu Hy và một phần rất nhỏ xung quanh cô ấy.
Nhưng tầm nhìn hẹp đó dần dần mở rộng, cho tôi thấy những gì đang diễn ra xung quanh cô ấy.
Khi tầm mắt tôi rời xa Cửu Hy, tôi dần dần nhìn rõ được xung quanh.
Đó là một tòa cung điện, được bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc.
Tôi không thể nhìn rõ nó vì sương mù, nhưng có vẻ như nó nằm giữa một khu rừng.
Một khu rừng phủ đầy sương mù.
Khi tôi đang ghi nhớ những đặc điểm của địa điểm đó trong đầu, tầm nhìn bình thường của tôi đã trở lại, theo đó là cảm giác ngứa ran ở mắt.
Cơn đau dần dịu đi, thay vào đó là cảm giác buồn nôn, cái cảm giác muốn n·ôn ó·i dâng lên tận cổ họng.
Tôi không thể để lại những vết bẩn khó chịu trong căn phòng giam nhỏ bé này nên tôi đã buộc nó phải ngừng lại.
“...Ực.”
[Cái gì, tự nhiên ngươi bị sao thế...?]
“Đợi đã... Đừng nói chuyện với ta một lúc.”
Giọng nói của Thiết lão vang vọng trong đầu tôi càng l·àm t·ình hình của tôi tệ hơn.
“Một khu rừng phủ đầy sương mù.”
Tôi phải suy nghĩ thật kỹ ngay cả khi đang che miệng.
Một khu rừng phủ đầy sương mù có vẻ không có gì đặc biệt, nhưng yếu tố dễ nhận biết chính là mật độ sương mù cực dày.
Quan trọng hơn là, nếu như Cửu Hy hiện đang ở đó...
Nó phải tương đối gần với Tiền Tuyến.
Nghĩ đến việc cô ấy không mất nhiều thời gian để được đưa đến địa điểm hiện tại, tôi có thể nghĩ đến một địa điểm.
Vụ Sơn.
Đó là một ngọn núi lớn được bao phủ bởi sương mù suốt bốn mùa.
Quay trở lại quá khứ, một con ma vật Bạch Đẳng đã xuất hiện từ Ma Cảnh Môn.
--{Đẳng=cấp độ}--
Sương mù bao phủ khu rừng Vụ Sơn chính là vết tích mà con ma vật này để lại sau khi c·hết.
Nghĩ lại thì, nếu những gì tôi nhìn thấy không phải là ảo ảnh thì có vẻ như Cửu Hy hiện đang ở trong Vụ Sơn.
Nếu điều đó là đúng, trước tiên tôi phải chuyển thông tin này cho-
“Hự...!”
Khi tôi định gọi ai đó, một cú sốc đột ngột khiến cơ thể tôi loạng choạng.
Tôi vội vàng cố gắng dựa vào tường và bám chặt, nhưng bất lực, tôi ngã xuống và b·ất t·ỉnh.
“...Ý ngươi là khi ngươi tỉnh dậy, ngươi thấy mình đang ở trong tình huống này?”
"Đúng."
Tôi gật đầu trước câu hỏi của Nhị trưởng lão.
Về lý do tôi b·ất t·ỉnh, có lẽ là vì tác dụng phụ khi sử dụng Huyết khí vẫn chưa kết thúc hoàn toàn.
Có lẽ cơ thể tôi đã không thể chịu được lực phản phệ đang tích tụ.
Sau tất cả những chuyện đó xảy ra và tôi b·ất t·ỉnh, lúc tôi tỉnh dậy đã là buổi trưa.
Biểu cảm của Nhị trưởng lão trở nên nghiêm túc khi tôi giải thích xong.
Tôi đã tóm tắt sơ qua những gì đã xảy ra với tôi trước đó, nhưng có vẻ như ông ấy không thể hiểu rõ nó.
“Dương Thiên.”
"Vâng?"
“Tất cả những chuyện này có liên quan gì đến việc ngươi vượt ngục?"
“...Ồ”
Đúng rồi, tôi quên nói với ông ấy phần quan trọng nhất.
Tôi nên giải thích rõ ràng với ông ấy.
“Đây không phải là một cuộc vượt ngục.”
“Nó được gọi là vượt ngục nếu có ai đó vượt ngục thành công, đồ cháu trai đáng ghét của ta ạ!”
“Ừm, nhưng...”
Điều này thực sự rất bực bội.
Cơ thể tôi đã yếu đi - có lẽ vì nó vẫn đang trong quá trình hồi phục - khi tôi tỉnh dậy sau khi lấy lại ý thức.
Và khi tôi dựa vào cửa để giữ thăng bằng, làm sao tôi biết được là nó sẽ tự mở ra?
“Ý ngươi là cửa không khóa à?”
“Thật ngạc nhiên là vậy đó."
Nghe thấy câu trả lời của tôi, Nhị trưởng lão bắt đầu kiểm tra cánh cửa phía sau mình.
Đúng như dự đoán, không hề có dấu hiệu nào cho thấy tôi đã phá cửa hay làm vỡ bất cứ thứ gì.
“Nếu ta thực sự muốn chạy, ta đã không chọn một lựa chọn ngu ngốc như vậy.”
“Thế nên ngươi đã gây ra nhiều rắc rối đến vậy, khi nghĩ rằng điều đó là thông minh sao?”
“...”
Tôi không thể phản bác lại điều đó.
“...Cửa không khóa, nhỉ?”
Nhị trưởng lão suy nghĩ một lát, nghiến răng sau khi dường như nhận ra điều gì đó.
“Ta hiểu rồi. Ta thề là mấy lão già đó.”
“Nhị trưởng lão?”
“Không sao đâu... Bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn thế nữa, ngươi cứ tiếp tục nói với ta những gì ngươi đã nói lúc trước đi. Đoạn ngươi gặp Cửu Hy ấy.”
Trước giọng điệu thúc giục của Nhị trưởng lão, tôi lấy viên ngọc từ trong túi bùa ra và đưa cho ông ấy xem.
“Ông có biết đây là gì không?”
“...Đây là..”
Mắt của Nhị trưởng lão mở to đầy kinh ngạc khi nhìn thấy viên xích ngọc.
“Đây là Thiên Tuyệt Chi Ngọc. Làm sao ngươi...”
“Thiên Tuyệt... Chi Ngọc?”
Đó là lần đầu tiên tôi nghe thấy cái tên đó.
Nhưng ít nhất thì tôi cũng có thể biết rằng đó không phải là đồ bỏ đi do một thương điếm nào đó bán, vì Nhị trưởng lão biết tên và biết nó là gì.
“Đại tỷ đưa cái này cho ta, bảo ta giữ nó ở bên mình.”
“Cửu Hy đưa cái này cho ngươi à?”
Nghe tôi nói vậy, vẻ mặt của Nhị trưởng lão chợt sáng tỏ.
“Đây hẳn là lý do vì sao Gia chủ lại đến kho bạc và nói rằng ông ấy muốn lấy thứ gì đó.”
“Kho bạc..? ông vừa nói là kho bạc à?!”
“Đúng rồi, Cửu Hy không nói cho ngươi biết sao?”
Tất nhiên là không, đây là lần đầu tiên tôi nghe nói về điều đó.
Nếu như Cửu Hy thật sự lấy được thứ này từ kho bạc của Cửu gia thì ít nhất nó cũng có thể so sánh với một bảo vật.
Với lại, cô ấy nói rằng cổ đã mua nó từ một thương điếm nào đó...? Nữ nhân điên rồ đó....
Tôi đã có đủ bảo vật treo lủng lẳng trên người mà không được sự đồng ý của tôi...
Còn bây giờ thì lại có thêm một bảo vật nữa được thêm vào danh sách.
Lúc này, cơ thể tôi về cơ bản giống như một chiếc rương bảo vật di động.
“...Bảo vật này có tác dụng như ta nghĩ không?”
“Đúng vậy, thứ ngươi nhìn thấy không phải là ảo ảnh, mà là khả năng của viên ngọc đó.”
Khả năng nhìn một người từ bất cứ đâu miễn là họ vẫn cầm viên ngọc trên tay.
Thật ra, tôi không thể nghe thấy gì cả và chỉ có thể nhìn thấy, nhưng đó vẫn là một sức mạnh đáng kinh ngạc.
...
Mọi chuyện có vẻ đã trở nên thực sự tồi tệ.
Tôi không ngờ Nhị trưởng lão lại đột nhiên xuất hiện.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, ông nhìn chằm chằm vào tôi và nói.
“Theo như ta biết thì, đây được gọi là vượt ngục.”
“Ồ, mặc dù có vẻ như vậy, nhưng hãy tin ta khi ta nói rằng đó không phải là điều đang xảy ra đâu.”
Tôi không thể tin là ông ấy lại xuất hiện vào lúc này.
Đôi khi tôi gặp vận rủi thật tệ.
Nhị trưởng lão nhìn tôi một lúc rồi đặt chiếc giỏ xuống và bắt đầu nói.
“Nếu không phải như vậy thì hãy giải thích cho ta theo cách mà ta có thể hiểu được.”
Ánh mắt của ông dường như cảnh báo rằng ông ta sẽ không bỏ qua chuyện này nếu tôi không đưa ra một lý do đủ chính đáng.
Nhị trưởng lão đang cố gắng hiểu tình hình thay vì ngay lập tức mắng tôi.
Tất nhiên, xét đến sự kỳ lạ của tình huống, sự nghi ngờ của ông ấy đối với tôi là điều dễ hiểu.
Tuy nhiên, thực ra đó không phải là vấn đề lớn.
****************
Ngày hôm đó, viên ngọc đột nhiên phát sáng vào lúc nửa đêm.
Tầm nhìn của tôi đã thay đổi.
Đó là cảm giác lần đầu tiên tôi cảm nhận được.
Một mắt của tôi vẫn bình thường, nhưng mắt còn lại của tôi lại có thể nhìn thấy thứ gì đó rất khác.
Đó là cái gì?
Trời tối đen như mực.
Tôi đang nhìn gì thế này?
Có lúc tôi nghĩ rằng một bên mắt của mình đã bị mù.
May mắn thay, điều đó có vẻ không đúng, vì mắt tôi đã dần thích nghi với bóng tối.
Đó là gì? Thanh sắt à?
Những tia sáng xen kẽ dường như làm sáng bừng mọi thứ xung quanh tôi.
Tôi tự hỏi mình đang nhìn thấy điều gì lúc này.
Tôi cố gắng nhìn xung quanh nhưng có vẻ như không thể được.
Ngay cả khi tôi quay đầu lại, tầm nhìn của tôi cũng không di chuyển theo.
[Ồ, có chuyện gì thế?]
“Ông không thấy điều này sao?”
[Cái gì?]
Không hiểu sao, Thiết lão, người cùng chia sẻ thể xác và cảm xúc với tôi, lại không thể nhìn thấy những gì tôi đang thấy lúc này và cũng không thể đọc được suy nghĩ của tôi về điều này.
Vậy điều này có nghĩa là gì?
Tại sao chuyện này lại xảy ra thế này...
Tôi đoán là tôi không cần phải thắc mắc điều đó.
Có lẽ là do viên ngọc trên tay tôi.
Đó là khả năng duy nhất ở đây.
Thứ này rốt cuộc là cái gì vậy?
Tôi cần khám phá công dụng đằng sau viên ngọc này.
Liệu tầm nhìn đen như mực này có biến mất nếu tôi thả viên ngọc ra không?
Khi tôi sắp thả viên ngọc ra để kiểm tra...
"...!"
Tôi thoáng thấy thứ gì đó ở khóe mắt.
Bằng đôi mắt đã thích nghi với bóng tối, qua nguyệt quang chiếu qua một ô cửa sổ rất nhỏ, tôi có thể lờ mờ nhìn thấy hình dáng của một người.
Bộ y phục xích sắc quen thuộc và mái tóc đen dài.
Một nữ tử xinh đẹp với vẻ ngoài mạnh mẽ.
Cửu Hy...?
Cô ấy chắc chắn là Cửu Hy.
Tôi có thể thấy Cửu Hy đang nhìn quanh.
Cô chạm vào các thanh sắt và kiểm tra các bức tường.
Có vẻ như cô ấy đang tìm cách trốn thoát.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng cô ấy lại có vẻ như đang nói chuyện với ai đó.
Thật không may là tôi không thể nghe thấy cô ấy đang nói gì.
Tôi chỉ có thể nhìn và dường như không nghe được gì cả.
...Nhưng tại sao tôi lại có thể nhìn thấy điều này?
Sự thay đổi về thị lực của tôi là một chuyện, nhưng đối với tôi, việc nhìn thấy Cửu Hy là chuyện khác.
Hơn nữa, chuyện này thậm chí còn không phải xuất phát từ góc nhìn của Cửu Hy.
Thay vào đó, tôi đang nhìn mọi thứ từ góc nhìn của người thứ ba?
Nếu đây không phải là ảo ảnh...
...Nơi này ở đâu? Tôi cần tìm địa điểm.
Gạt bỏ sự bối rối sang một bên, tôi phải tập trung vào điều quan trọng nhất.
May mắn thay, có vẻ như Cửu Hy không b·ị t·hương gì cả.
Có vẻ như cô không bị t·ra t·ấn ở đó.
Sau khi xác nhận tất cả những điều đó, tôi chuyển hướng tập trung và cố gắng thu thập thông tin về địa điểm này, nhưng...
Tôi không nhìn thấy được nhiều vì mọi thứ xung quanh quá tối.
Thông tin duy nhất tôi có thể thu thập được là Cửu Hy đang ở đây và cô ấy bị mắc kẹt trong ngục thất.
Việc này sẽ không dễ dàng.
Nơi này có phải là Hắc Cung không?
Hắc Cung Chủ có thể đã đưa cô đi, nhưng điều đó không đảm bảo rằng cô ấy sẽ được đưa đến Hắc Cung.
Tôi muốn tìm hiểu thêm một chút nữa.
Giá như tôi có thể quan sát nó từ xa hơn một chút...
"Hử...?"
Khi nghĩ đến điều đó, tôi theo bản năng đưa tay lên che mắt, cảm thấy một cảm giác đau nhói đột ngột.
Mặc dù tôi nhắm mắt lại vì đau nhưng thị lực của tôi vẫn không giảm.
Đó không phải là điều đáng ngạc nhiên duy nhất.
...Nó đang tiến xa hơn sao?
Tầm nhìn của tôi chỉ bao quát được Cửu Hy và một phần rất nhỏ xung quanh cô ấy.
Nhưng tầm nhìn hẹp đó dần dần mở rộng, cho tôi thấy những gì đang diễn ra xung quanh cô ấy.
Khi tầm mắt tôi rời xa Cửu Hy, tôi dần dần nhìn rõ được xung quanh.
Đó là một tòa cung điện, được bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc.
Tôi không thể nhìn rõ nó vì sương mù, nhưng có vẻ như nó nằm giữa một khu rừng.
Một khu rừng phủ đầy sương mù.
Khi tôi đang ghi nhớ những đặc điểm của địa điểm đó trong đầu, tầm nhìn bình thường của tôi đã trở lại, theo đó là cảm giác ngứa ran ở mắt.
Cơn đau dần dịu đi, thay vào đó là cảm giác buồn nôn, cái cảm giác muốn n·ôn ó·i dâng lên tận cổ họng.
Tôi không thể để lại những vết bẩn khó chịu trong căn phòng giam nhỏ bé này nên tôi đã buộc nó phải ngừng lại.
“...Ực.”
[Cái gì, tự nhiên ngươi bị sao thế...?]
“Đợi đã... Đừng nói chuyện với ta một lúc.”
Giọng nói của Thiết lão vang vọng trong đầu tôi càng l·àm t·ình hình của tôi tệ hơn.
“Một khu rừng phủ đầy sương mù.”
Tôi phải suy nghĩ thật kỹ ngay cả khi đang che miệng.
Một khu rừng phủ đầy sương mù có vẻ không có gì đặc biệt, nhưng yếu tố dễ nhận biết chính là mật độ sương mù cực dày.
Quan trọng hơn là, nếu như Cửu Hy hiện đang ở đó...
Nó phải tương đối gần với Tiền Tuyến.
Nghĩ đến việc cô ấy không mất nhiều thời gian để được đưa đến địa điểm hiện tại, tôi có thể nghĩ đến một địa điểm.
Vụ Sơn.
Đó là một ngọn núi lớn được bao phủ bởi sương mù suốt bốn mùa.
Quay trở lại quá khứ, một con ma vật Bạch Đẳng đã xuất hiện từ Ma Cảnh Môn.
--{Đẳng=cấp độ}--
Sương mù bao phủ khu rừng Vụ Sơn chính là vết tích mà con ma vật này để lại sau khi c·hết.
Nghĩ lại thì, nếu những gì tôi nhìn thấy không phải là ảo ảnh thì có vẻ như Cửu Hy hiện đang ở trong Vụ Sơn.
Nếu điều đó là đúng, trước tiên tôi phải chuyển thông tin này cho-
“Hự...!”
Khi tôi định gọi ai đó, một cú sốc đột ngột khiến cơ thể tôi loạng choạng.
Tôi vội vàng cố gắng dựa vào tường và bám chặt, nhưng bất lực, tôi ngã xuống và b·ất t·ỉnh.
“...Ý ngươi là khi ngươi tỉnh dậy, ngươi thấy mình đang ở trong tình huống này?”
"Đúng."
Tôi gật đầu trước câu hỏi của Nhị trưởng lão.
Về lý do tôi b·ất t·ỉnh, có lẽ là vì tác dụng phụ khi sử dụng Huyết khí vẫn chưa kết thúc hoàn toàn.
Có lẽ cơ thể tôi đã không thể chịu được lực phản phệ đang tích tụ.
Sau tất cả những chuyện đó xảy ra và tôi b·ất t·ỉnh, lúc tôi tỉnh dậy đã là buổi trưa.
Biểu cảm của Nhị trưởng lão trở nên nghiêm túc khi tôi giải thích xong.
Tôi đã tóm tắt sơ qua những gì đã xảy ra với tôi trước đó, nhưng có vẻ như ông ấy không thể hiểu rõ nó.
“Dương Thiên.”
"Vâng?"
“Tất cả những chuyện này có liên quan gì đến việc ngươi vượt ngục?"
“...Ồ”
Đúng rồi, tôi quên nói với ông ấy phần quan trọng nhất.
Tôi nên giải thích rõ ràng với ông ấy.
“Đây không phải là một cuộc vượt ngục.”
“Nó được gọi là vượt ngục nếu có ai đó vượt ngục thành công, đồ cháu trai đáng ghét của ta ạ!”
“Ừm, nhưng...”
Điều này thực sự rất bực bội.
Cơ thể tôi đã yếu đi - có lẽ vì nó vẫn đang trong quá trình hồi phục - khi tôi tỉnh dậy sau khi lấy lại ý thức.
Và khi tôi dựa vào cửa để giữ thăng bằng, làm sao tôi biết được là nó sẽ tự mở ra?
“Ý ngươi là cửa không khóa à?”
“Thật ngạc nhiên là vậy đó."
Nghe thấy câu trả lời của tôi, Nhị trưởng lão bắt đầu kiểm tra cánh cửa phía sau mình.
Đúng như dự đoán, không hề có dấu hiệu nào cho thấy tôi đã phá cửa hay làm vỡ bất cứ thứ gì.
“Nếu ta thực sự muốn chạy, ta đã không chọn một lựa chọn ngu ngốc như vậy.”
“Thế nên ngươi đã gây ra nhiều rắc rối đến vậy, khi nghĩ rằng điều đó là thông minh sao?”
“...”
Tôi không thể phản bác lại điều đó.
“...Cửa không khóa, nhỉ?”
Nhị trưởng lão suy nghĩ một lát, nghiến răng sau khi dường như nhận ra điều gì đó.
“Ta hiểu rồi. Ta thề là mấy lão già đó.”
“Nhị trưởng lão?”
“Không sao đâu... Bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn thế nữa, ngươi cứ tiếp tục nói với ta những gì ngươi đã nói lúc trước đi. Đoạn ngươi gặp Cửu Hy ấy.”
Trước giọng điệu thúc giục của Nhị trưởng lão, tôi lấy viên ngọc từ trong túi bùa ra và đưa cho ông ấy xem.
“Ông có biết đây là gì không?”
“...Đây là..”
Mắt của Nhị trưởng lão mở to đầy kinh ngạc khi nhìn thấy viên xích ngọc.
“Đây là Thiên Tuyệt Chi Ngọc. Làm sao ngươi...”
“Thiên Tuyệt... Chi Ngọc?”
Đó là lần đầu tiên tôi nghe thấy cái tên đó.
Nhưng ít nhất thì tôi cũng có thể biết rằng đó không phải là đồ bỏ đi do một thương điếm nào đó bán, vì Nhị trưởng lão biết tên và biết nó là gì.
“Đại tỷ đưa cái này cho ta, bảo ta giữ nó ở bên mình.”
“Cửu Hy đưa cái này cho ngươi à?”
Nghe tôi nói vậy, vẻ mặt của Nhị trưởng lão chợt sáng tỏ.
“Đây hẳn là lý do vì sao Gia chủ lại đến kho bạc và nói rằng ông ấy muốn lấy thứ gì đó.”
“Kho bạc..? ông vừa nói là kho bạc à?!”
“Đúng rồi, Cửu Hy không nói cho ngươi biết sao?”
Tất nhiên là không, đây là lần đầu tiên tôi nghe nói về điều đó.
Nếu như Cửu Hy thật sự lấy được thứ này từ kho bạc của Cửu gia thì ít nhất nó cũng có thể so sánh với một bảo vật.
Với lại, cô ấy nói rằng cổ đã mua nó từ một thương điếm nào đó...? Nữ nhân điên rồ đó....
Tôi đã có đủ bảo vật treo lủng lẳng trên người mà không được sự đồng ý của tôi...
Còn bây giờ thì lại có thêm một bảo vật nữa được thêm vào danh sách.
Lúc này, cơ thể tôi về cơ bản giống như một chiếc rương bảo vật di động.
“...Bảo vật này có tác dụng như ta nghĩ không?”
“Đúng vậy, thứ ngươi nhìn thấy không phải là ảo ảnh, mà là khả năng của viên ngọc đó.”
Khả năng nhìn một người từ bất cứ đâu miễn là họ vẫn cầm viên ngọc trên tay.
Thật ra, tôi không thể nghe thấy gì cả và chỉ có thể nhìn thấy, nhưng đó vẫn là một sức mạnh đáng kinh ngạc.
...