Thanh Mai Trúc Mã Của Đệ Nhất Thiên Hạ
Chương 198: . Định mệnh (3.2)
Chương 174.2: Định mệnh (3.2)
Tôi b·ị đ·au đầu dữ dội trong giây lát.
Có vẻ như ngay từ đầu Mạc Dung Hy Á đã không có ý định đưa ra một lý do hay một lời biện hộ.
“Ta có thể thề rằng ta đã từ chối yêu cầu của Mạc Dung tiểu thư lúc đó...”
“Chúng ta chỉ tình cờ gặp nhau vào lúc này thì không sao cả, đúng không?”
“Chẳng phải ngươi đã thừa nhận rằng đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên sao?”
“Thật trùng hợp, việc của ta có lẽ giống với Cửu thiếu gia, nhưng làm sao ta biết được Cửu thiếu gia sẽ đến đây vào đúng lúc này?"
Đó chính là điều tôi muốn nói.
Làm sao mà cô ta biết được điều đó, đồ điên.
Tôi không nghĩ cô ấy đã đánh cắp bức thư tôi gửi đến chùa Thiếu Lâm Tự.
Việc đó không phải là không thể, nhưng tôi tin rằng ngay cả Mạc Dung Hy Á cũng sẽ không làm điều đó.
Vậy nên câu trả lời tốt nhất trong trường hợp này là hỏi cô ta.
“Đó chính là điều ta tò mò, làm sao ngươi biết ta sẽ đến Thiếu Lâm Tự vào lúc này?”
Đôi mắt của Mạc Dung Hy Á híp lại thành hình lưỡi liềm khi tôi hỏi.
Một đôi mắt quyến rũ, hấp dẫn đến mức khiến trái tim bất kỳ nam nhân nào cũng phải chao đảo.
“Chỉ là trực giác thôi.”
"Cái gì?"
“Ta có trực giác rằng hôm nay Cửu thiếu gia sẽ đến.”
Trong giây lát, tôi đã nghĩ rằng cô ấy thật vô lý, nhưng xét theo kiếp trước của tôi, tôi đã gạt bỏ suy nghĩ đó.
Mạc Dung Hy Á là một người rất lý trí, cô tính toán mọi hành động của mình...
Nhưng đôi khi cô ấy dùng trực giác của mình để quyết định xem chúng tôi có nên đi hay không và hầu hết suốt khoảng thời gian đó, trực giác của cô lại đúng vì nơi chúng tôi dự định bước đến thường dẫn đến một tử cục.
Vì vậy, sau này, nhiều người tin vào trực giác phi thường của cô ta hơn là vào những kế hoạch tính toán đầy lý trí của cô.
Khi tôi không nói gì và chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô, Mạc Dung Hy Á đã lên tiếng.
“Cửu thiếu gia thực sự là một người rất đặc biệt.”
“...Sao Mạc Dung tiểu thư lại nói thế?”
“Ta không nghĩ một người bình thường sẽ làm vẻ mặt như vậy nếu ta nói với họ rằng đó chỉ là trực giác của ta thôi.”
“Ta thực sự bị sốc. Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy điều vô lý như vậy.”
"Ta hiểu rồi..."
Qua tiếng cười khúc khích của cô, thì tôi biết rằng cô ta chắc chắn không tin bất cứ điều gì tôi vừa nói.
Lúc này tôi bỗng thấy tò mò.
Tại sao bây giờ cô ta lại để mắt đến tôi?
Tôi thậm chí còn cân nhắc đến lời yêu cầu mà cô ấy đã đưa ra trước đó trong ngày.
Tôi nghĩ mục tiêu của Mạc Dung Hy Á là tên khốn Niệu Long-(Lôi Long) kia.
Nhưng thế có phải là hết không?
Không đời nào.
“Cửu thiếu gia.”
"...Hửm?"
“Có lẽ đó là duyên phận, khi chúng ta gặp nhau như thế này, thật trùng hợp. Vậy ngươi có muốn cùng đi lên chùa Thiếu Lâm Tự không?”
“Trước hết, ta khá chắc chắn rằng đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên, ngoài ra theo như ta biết thì ngươi không thể vào cùng ta được.”
"Tại sao?"
“Ta đã gửi lời nhắn cho Thiếu Lâm Tự trước rồi, nhưng ngươi không làm vậy mà lại đến đây sao?”
Cô ấy phải gửi lời nhắn cho họ ít nhất một ngày trước đó.
Thiếu Lâm Tự có thể rất cởi mở so với các tông phái khác, nhưng vẫn phải tuân theo các quy tắc.
Sau khi nghe câu hỏi của tôi, Mạc Dung Hy Á đáp lại với nụ cười nhẹ trên môi.
“Ồ, Cửu thiếu gia không cần phải lo lắng về điều đó đâu.”
"Hả?"
Trong lúc tôi còn đang bối rối không biết cô ấy đang nói gì thì có người bước xuống cầu thang và chào chúng tôi.
Đó là một đứa nhóc thậm chí trông còn nhỏ hơn cả tôi.
“Ta là Hỷ Anh. Ta được giao nhiệm vụ hướng dẫn hai vị, ta sẽ rất biết ơn nếu hai vị tha thứ cho ta nếu ta có thiếu sót.”
Gật đầu trước lời nói của Hỷ Anh, tôi không khỏi nhận ra điều gì đó kỳ lạ trong lời hắn nói.
“Sư tăng... Hỷ Anh”
“Đúng vậy, đúng vậy. Ồ, có lẽ quý vị là công tử Cửu Dương Thiên?”
“Ta là Cửu Dương Thiên.”
“Chúng ta đã nhận được lời nhắn của quý vị. Trụ trì bảo ta nếu ta có thể gặp quý vị, ta sẽ chuyển lời chúc mừng của ngài ấy đến quý vị.”
“Ồ...Ừm. Đa tạ ngươi.”
Tôi hơi ngạc nhiên khi hắn đột nhiên nhắc đến vị Trụ trì của Thiếu Lâm Tự, nhưng đó không phải là điều quan trọng lúc này.
“Sư tăng Hỷ Anh, vừa rồi ngươi nói là hai người sao?”
Hỷ Anh nghiêng đầu tỏ vẻ bối rối.
“Đúng vậy, ta đã nói với hai vị đang đứng trước mặt ta.”
Nghe Hỷ Anh nói như thể không có chuyện gì xảy ra, tôi nhìn Mạc Dung Hy Á với vẻ mặt sửng sốt.
Mạc Dung Hy Á vẫn nở nụ cười trên môi.
Và nụ cười của cô ấy quyến rũ đến nỗi ngay cả Hỷ Anh, người có lẽ đã sống cả cuộc đời như một nhà sư, cũng bắt đầu đỏ mặt một chút.
“Ta đã nói là Cửu thiếu gia không cần phải lo lắng mà?”
Mạc Dung Hy Á vén sợi tóc ra sau tai.
Vì làn gió nhẹ thổi qua, mùi hương của Mạc Dung Hy Á đã phảng phất đến mũi tôi.
“Ta là người không hành động nếu chưa có kế hoạch trước.”
“...”
Tôi định nói rằng đó là vấn đề lớn nhất của cô ấy, nhưng tôi khó có thể giữ lời nói đó lại trong lòng.
Dù Mạc Dung Hy Á có biết suy nghĩ của tôi hay không...không —có lẽ cô ấy biết và chỉ giả vờ không biết điều đó— cô đã lên tiếng.
“Vậy chúng ta đi thôi?”
Cuối cùng, tôi đã mất khả năng nói sau khi nhìn thấy nụ cười trơ tráo, vô liêm sỉ của cô ta.
****************
Đến Thiếu Lâm Tự vốn là mục tiêu của Thiết lão, nhưng không giống như kế hoạch, cuối cùng tôi lại đến Thiếu Lâm Tự mà không có Thiết lão.
Khi chúng tôi đi lên bậc thang theo sự hướng dẫn của nhà sư Hỷ Anh, tôi có thể thấy rằng Thiếu Lâm Tự vẫn còn mang bầu không khí cổ xưa nhờ họ không thay đổi bất cứ điều gì trong một thời gian dài.
Những tòa lầu các ở đây có vẻ lớn và rộng gấp đôi so với các tòa lầu các ở Hoa Sơn.
Điều này không có nghĩa là Hoa Sơn nhỏ, mà là chùa Thiếu Lâm Tự quá lớn.
Tôi thậm chí không thể tưởng tượng được nơi này đã nhận được bao nhiêu tiền quyên góp và hỗ trợ từ Hà Nam.
Tôi tự hỏi lão già đó muốn tìm hiểu điều gì ở nơi này.
Tôi nghĩ về một lão kiếm sĩ đã trở thành hồn ma ở thế giới này sau khi sống một cuộc đời anh hùng.
Thần Kiếm của Hoa Sơn, Tân Thiết, hiện đang chìm vào giấc ngủ sâu.
“Đây là nơi du khách ghé thăm nhiều nhất.”
Tôi nhìn theo hướng Hỷ Anh chỉ, bên trong Thiếu Lâm Tự có một hồ nước lớn.
Bên trong hồ nước trong vắt đến nỗi ngươi có thể nhìn thấy đáy của nó, có một chú cá trắng tinh đang bơi xung quanh.
Tôi nhìn nó với vẻ bối rối, tự hỏi tại sao chỉ có một con cá, thì Hỷ Anh bắt đầu giải thích.
“Đó chính là bảo vật của chùa Thiếu Lâm Tự, Bạch Thanh Ngư.”
“Con cá đó là bảo vật ư?”
“Đúng vậy, đây là bảo vật do người hùng vĩ đại, Quang Minh Lực, người đã ngăn chặn Huyết Tai trong quá khứ xa xưa để lại.”
Điều đó có nghĩa là con cá này đã sống hàng trăm năm.
Lúc đó chẳng phải nó đã trở thành ma vật sao?
Cuối cùng tôi chỉ có thể gật đầu, vì nếu tôi hỏi rằng bảo vật của Thiếu Lâm Tự có phải là ma vật không, thì chắc chắn nó sẽ khiến tôi gặp rắc rối mất.
Có phải kiếp trước của tôi cũng có chuyện tương tự thế này không?
Lúc đó tôi không thực sự hứng thú lắm với Thiếu Lâm Tự và cũng không nghe nói gì về loài cá này.
Tôi thực sự thấy thích thú khi biết rằng một sinh vật cũng có thể được gọi là bảo vật.
Ngoài ra, họ có thực sự có thể để thứ đó bơi tự do quanh hồ không?
Họ sẽ làm gì nếu có ai đó xuất hiện và đánh cắp nó?
Khi tôi nhìn chằm chằm vào con cá với suy nghĩ đó, Hỷ Anh bắt đầu giải thích như thể hắn ta đang chờ đợi điều đó.
“Vị Trụ trì đã dựng một rào chắn để phòng trường hợp có người có ý định xấu đến đây, để chúng ta có thể biết nếu họ đến gần nó.”
Tôi đã nghĩ đến rào chắn ở Hoa Sơn một lúc sau khi nghe Hỷ Anh nói vậy.
Tôi tăng cường thị lực bằng dòng khí và có thể lờ mờ nhìn thấy rằng thực sự có một rào chắn xung quanh hồ.
“Ta tò mò về một điều, Hỷ Anh sư tăng .”
"Vâng."
“Có phải tất cả các sư tăng đều hướng dẫn như thế này không?”
"Ồ."
Đó chỉ là sự tò mò đơn thuần.
Tôi biết rằng có rất nhiều người ở Thiếu Lâm Tự, nhưng không có nhiều người để có thể hướng dẫn tham quan cho tất cả du khách đến đây.
Hỷ Anh do dự một lúc rồi nói lắp bắp.
“Không phải vậy... mà chính ngài Trụ trì đã ra lệnh cho tôi.”
“Chính là Thiên Nhãn, hả?”
“Vâng, ngài ấy nói rằng một vị khách quý sẽ sớm đến đây và ta nên đối xử tử tế với họ...”
Một vị khách quý nhỉ.
Cảm giác thật kỳ lạ khi những lời đó lại đến từ vị Trụ trì của Thiếu Lâm Tự, người có thể đọc được Thiên khí.
Liệu lão già đó có biết tôi đã hồi quy quay trở về không?
Tôi cho là ông ta sẽ không thể.
Bởi vì nếu biết thì lão ta đã xuất hiện sớm hơn nhiều rồi.
Có vẻ như tôi đã thể hiện nhiều hơn mức mình nên thể hiện và nhờ vậy, vì vị chưởng môn của Thiếu Lâm Tự đã chú ý đến tôi, điều này khiến tôi không vui.
Đây chính là lý do vì sao lúc đó tôi nên kiềm chế hơn khi đánh hắn ta.
Thở dài một hơi, tôi nhìn về phía trước.
Tôi không ngoái lại phía sau, vì ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi khiến tôi khó chịu.
Cảm giác có người nhìn chằm chằm vào tôi thật khó chịu.
Mạc Dung Hy Á vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt cực kỳ tập trung.
Tại sao cô ta lại yêu cầu đi cùng nếu ngay từ đầu cô ấy chẳng định làm gì cả?
Ngay cả khi chúng tôi vào chùa Thiếu Lâm Tự, Mạc Dung Hy Á cũng không nói gì.
Thay vào đó, cô ta gần như làm tổn thương tôi sâu sắc chỉ bằng ánh mắt, nhìn chằm chằm vào tôi bằng ánh mắt sắc như dao.
Cảm giác như cô ta đang trắng trợn quan sát tôi để tìm hiểu điều gì đó từ tôi.
Tôi im lặng đi theo Hỷ Anh và bước đi trên con đường ven hồ.
Mạc Dung Hy Á vẫn im lặng, nên tôi phải chịu đựng cái nhìn khó chịu của cô ấy một lúc lâu.
...Tôi không thể chịu đựng được chuyện này nữa.
Cuối cùng, tôi không thể chịu đựng được nữa nên quay lại nhìn Mạc Dung Hy Á.
“Mạc Dung tiểu thư, tại sao ngươi lại làm thế với t-”
Tôi dừng câu hỏi lại.
Bởi vì Mạc Dung Hy Á đã bị ‘đông cứng’ tại chỗ.
Không chỉ bước chân của cô, mà mọi thứ trên người cô đều đông cứng tại một nơi.
Đôi chân cô giơ lên để đi đang lơ lửng trên không trung
Bàn tay và đôi mắt của cô ấy vẫn đang quan sát tôi...
Ngay cả những chiếc lá rung rinh theo gió, mọi thứ dường như bị ngừng lại tại cùng một thời điểm.
“...Cái gì thế này.”
Thời gian trong thế giới này đã bị đóng băng.
Mọi thứ... trừ bản thân tôi.
Trong tình huống đột ngột như vậy, theo bản năng tôi đã vận khí.
Tình huống này thực sự quá kỳ lạ.
Đó có phải là một cuộc phục kích không?
Vậy có nghĩa là có người có thể sử dụng sức mạnh kỳ lạ như vậy phải không?
Đột nhiên...
[...Thiết.]
Tôi nghe thấy một giọng nói từ đâu đó.
[...Tân Thiết...]
Đó là giọng nói của một lão già.
Tôi nhanh chóng quay đầu về phía phát ra giọng nói.
Ở nơi đó...
Đó chính là Bạch Thanh Ngư, đang bơi trước đó, đang nhìn chằm chằm vào tôi.
[...Tân Thiết, đồ kiêu ngạo, bướng bỉnh, đồ ngốc c·hết tiệt.]
Và nó đưa ra lời chào khá khiếm nhã.
Tôi b·ị đ·au đầu dữ dội trong giây lát.
Có vẻ như ngay từ đầu Mạc Dung Hy Á đã không có ý định đưa ra một lý do hay một lời biện hộ.
“Ta có thể thề rằng ta đã từ chối yêu cầu của Mạc Dung tiểu thư lúc đó...”
“Chúng ta chỉ tình cờ gặp nhau vào lúc này thì không sao cả, đúng không?”
“Chẳng phải ngươi đã thừa nhận rằng đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên sao?”
“Thật trùng hợp, việc của ta có lẽ giống với Cửu thiếu gia, nhưng làm sao ta biết được Cửu thiếu gia sẽ đến đây vào đúng lúc này?"
Đó chính là điều tôi muốn nói.
Làm sao mà cô ta biết được điều đó, đồ điên.
Tôi không nghĩ cô ấy đã đánh cắp bức thư tôi gửi đến chùa Thiếu Lâm Tự.
Việc đó không phải là không thể, nhưng tôi tin rằng ngay cả Mạc Dung Hy Á cũng sẽ không làm điều đó.
Vậy nên câu trả lời tốt nhất trong trường hợp này là hỏi cô ta.
“Đó chính là điều ta tò mò, làm sao ngươi biết ta sẽ đến Thiếu Lâm Tự vào lúc này?”
Đôi mắt của Mạc Dung Hy Á híp lại thành hình lưỡi liềm khi tôi hỏi.
Một đôi mắt quyến rũ, hấp dẫn đến mức khiến trái tim bất kỳ nam nhân nào cũng phải chao đảo.
“Chỉ là trực giác thôi.”
"Cái gì?"
“Ta có trực giác rằng hôm nay Cửu thiếu gia sẽ đến.”
Trong giây lát, tôi đã nghĩ rằng cô ấy thật vô lý, nhưng xét theo kiếp trước của tôi, tôi đã gạt bỏ suy nghĩ đó.
Mạc Dung Hy Á là một người rất lý trí, cô tính toán mọi hành động của mình...
Nhưng đôi khi cô ấy dùng trực giác của mình để quyết định xem chúng tôi có nên đi hay không và hầu hết suốt khoảng thời gian đó, trực giác của cô lại đúng vì nơi chúng tôi dự định bước đến thường dẫn đến một tử cục.
Vì vậy, sau này, nhiều người tin vào trực giác phi thường của cô ta hơn là vào những kế hoạch tính toán đầy lý trí của cô.
Khi tôi không nói gì và chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô, Mạc Dung Hy Á đã lên tiếng.
“Cửu thiếu gia thực sự là một người rất đặc biệt.”
“...Sao Mạc Dung tiểu thư lại nói thế?”
“Ta không nghĩ một người bình thường sẽ làm vẻ mặt như vậy nếu ta nói với họ rằng đó chỉ là trực giác của ta thôi.”
“Ta thực sự bị sốc. Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy điều vô lý như vậy.”
"Ta hiểu rồi..."
Qua tiếng cười khúc khích của cô, thì tôi biết rằng cô ta chắc chắn không tin bất cứ điều gì tôi vừa nói.
Lúc này tôi bỗng thấy tò mò.
Tại sao bây giờ cô ta lại để mắt đến tôi?
Tôi thậm chí còn cân nhắc đến lời yêu cầu mà cô ấy đã đưa ra trước đó trong ngày.
Tôi nghĩ mục tiêu của Mạc Dung Hy Á là tên khốn Niệu Long-(Lôi Long) kia.
Nhưng thế có phải là hết không?
Không đời nào.
“Cửu thiếu gia.”
"...Hửm?"
“Có lẽ đó là duyên phận, khi chúng ta gặp nhau như thế này, thật trùng hợp. Vậy ngươi có muốn cùng đi lên chùa Thiếu Lâm Tự không?”
“Trước hết, ta khá chắc chắn rằng đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên, ngoài ra theo như ta biết thì ngươi không thể vào cùng ta được.”
"Tại sao?"
“Ta đã gửi lời nhắn cho Thiếu Lâm Tự trước rồi, nhưng ngươi không làm vậy mà lại đến đây sao?”
Cô ấy phải gửi lời nhắn cho họ ít nhất một ngày trước đó.
Thiếu Lâm Tự có thể rất cởi mở so với các tông phái khác, nhưng vẫn phải tuân theo các quy tắc.
Sau khi nghe câu hỏi của tôi, Mạc Dung Hy Á đáp lại với nụ cười nhẹ trên môi.
“Ồ, Cửu thiếu gia không cần phải lo lắng về điều đó đâu.”
"Hả?"
Trong lúc tôi còn đang bối rối không biết cô ấy đang nói gì thì có người bước xuống cầu thang và chào chúng tôi.
Đó là một đứa nhóc thậm chí trông còn nhỏ hơn cả tôi.
“Ta là Hỷ Anh. Ta được giao nhiệm vụ hướng dẫn hai vị, ta sẽ rất biết ơn nếu hai vị tha thứ cho ta nếu ta có thiếu sót.”
Gật đầu trước lời nói của Hỷ Anh, tôi không khỏi nhận ra điều gì đó kỳ lạ trong lời hắn nói.
“Sư tăng... Hỷ Anh”
“Đúng vậy, đúng vậy. Ồ, có lẽ quý vị là công tử Cửu Dương Thiên?”
“Ta là Cửu Dương Thiên.”
“Chúng ta đã nhận được lời nhắn của quý vị. Trụ trì bảo ta nếu ta có thể gặp quý vị, ta sẽ chuyển lời chúc mừng của ngài ấy đến quý vị.”
“Ồ...Ừm. Đa tạ ngươi.”
Tôi hơi ngạc nhiên khi hắn đột nhiên nhắc đến vị Trụ trì của Thiếu Lâm Tự, nhưng đó không phải là điều quan trọng lúc này.
“Sư tăng Hỷ Anh, vừa rồi ngươi nói là hai người sao?”
Hỷ Anh nghiêng đầu tỏ vẻ bối rối.
“Đúng vậy, ta đã nói với hai vị đang đứng trước mặt ta.”
Nghe Hỷ Anh nói như thể không có chuyện gì xảy ra, tôi nhìn Mạc Dung Hy Á với vẻ mặt sửng sốt.
Mạc Dung Hy Á vẫn nở nụ cười trên môi.
Và nụ cười của cô ấy quyến rũ đến nỗi ngay cả Hỷ Anh, người có lẽ đã sống cả cuộc đời như một nhà sư, cũng bắt đầu đỏ mặt một chút.
“Ta đã nói là Cửu thiếu gia không cần phải lo lắng mà?”
Mạc Dung Hy Á vén sợi tóc ra sau tai.
Vì làn gió nhẹ thổi qua, mùi hương của Mạc Dung Hy Á đã phảng phất đến mũi tôi.
“Ta là người không hành động nếu chưa có kế hoạch trước.”
“...”
Tôi định nói rằng đó là vấn đề lớn nhất của cô ấy, nhưng tôi khó có thể giữ lời nói đó lại trong lòng.
Dù Mạc Dung Hy Á có biết suy nghĩ của tôi hay không...không —có lẽ cô ấy biết và chỉ giả vờ không biết điều đó— cô đã lên tiếng.
“Vậy chúng ta đi thôi?”
Cuối cùng, tôi đã mất khả năng nói sau khi nhìn thấy nụ cười trơ tráo, vô liêm sỉ của cô ta.
****************
Đến Thiếu Lâm Tự vốn là mục tiêu của Thiết lão, nhưng không giống như kế hoạch, cuối cùng tôi lại đến Thiếu Lâm Tự mà không có Thiết lão.
Khi chúng tôi đi lên bậc thang theo sự hướng dẫn của nhà sư Hỷ Anh, tôi có thể thấy rằng Thiếu Lâm Tự vẫn còn mang bầu không khí cổ xưa nhờ họ không thay đổi bất cứ điều gì trong một thời gian dài.
Những tòa lầu các ở đây có vẻ lớn và rộng gấp đôi so với các tòa lầu các ở Hoa Sơn.
Điều này không có nghĩa là Hoa Sơn nhỏ, mà là chùa Thiếu Lâm Tự quá lớn.
Tôi thậm chí không thể tưởng tượng được nơi này đã nhận được bao nhiêu tiền quyên góp và hỗ trợ từ Hà Nam.
Tôi tự hỏi lão già đó muốn tìm hiểu điều gì ở nơi này.
Tôi nghĩ về một lão kiếm sĩ đã trở thành hồn ma ở thế giới này sau khi sống một cuộc đời anh hùng.
Thần Kiếm của Hoa Sơn, Tân Thiết, hiện đang chìm vào giấc ngủ sâu.
“Đây là nơi du khách ghé thăm nhiều nhất.”
Tôi nhìn theo hướng Hỷ Anh chỉ, bên trong Thiếu Lâm Tự có một hồ nước lớn.
Bên trong hồ nước trong vắt đến nỗi ngươi có thể nhìn thấy đáy của nó, có một chú cá trắng tinh đang bơi xung quanh.
Tôi nhìn nó với vẻ bối rối, tự hỏi tại sao chỉ có một con cá, thì Hỷ Anh bắt đầu giải thích.
“Đó chính là bảo vật của chùa Thiếu Lâm Tự, Bạch Thanh Ngư.”
“Con cá đó là bảo vật ư?”
“Đúng vậy, đây là bảo vật do người hùng vĩ đại, Quang Minh Lực, người đã ngăn chặn Huyết Tai trong quá khứ xa xưa để lại.”
Điều đó có nghĩa là con cá này đã sống hàng trăm năm.
Lúc đó chẳng phải nó đã trở thành ma vật sao?
Cuối cùng tôi chỉ có thể gật đầu, vì nếu tôi hỏi rằng bảo vật của Thiếu Lâm Tự có phải là ma vật không, thì chắc chắn nó sẽ khiến tôi gặp rắc rối mất.
Có phải kiếp trước của tôi cũng có chuyện tương tự thế này không?
Lúc đó tôi không thực sự hứng thú lắm với Thiếu Lâm Tự và cũng không nghe nói gì về loài cá này.
Tôi thực sự thấy thích thú khi biết rằng một sinh vật cũng có thể được gọi là bảo vật.
Ngoài ra, họ có thực sự có thể để thứ đó bơi tự do quanh hồ không?
Họ sẽ làm gì nếu có ai đó xuất hiện và đánh cắp nó?
Khi tôi nhìn chằm chằm vào con cá với suy nghĩ đó, Hỷ Anh bắt đầu giải thích như thể hắn ta đang chờ đợi điều đó.
“Vị Trụ trì đã dựng một rào chắn để phòng trường hợp có người có ý định xấu đến đây, để chúng ta có thể biết nếu họ đến gần nó.”
Tôi đã nghĩ đến rào chắn ở Hoa Sơn một lúc sau khi nghe Hỷ Anh nói vậy.
Tôi tăng cường thị lực bằng dòng khí và có thể lờ mờ nhìn thấy rằng thực sự có một rào chắn xung quanh hồ.
“Ta tò mò về một điều, Hỷ Anh sư tăng .”
"Vâng."
“Có phải tất cả các sư tăng đều hướng dẫn như thế này không?”
"Ồ."
Đó chỉ là sự tò mò đơn thuần.
Tôi biết rằng có rất nhiều người ở Thiếu Lâm Tự, nhưng không có nhiều người để có thể hướng dẫn tham quan cho tất cả du khách đến đây.
Hỷ Anh do dự một lúc rồi nói lắp bắp.
“Không phải vậy... mà chính ngài Trụ trì đã ra lệnh cho tôi.”
“Chính là Thiên Nhãn, hả?”
“Vâng, ngài ấy nói rằng một vị khách quý sẽ sớm đến đây và ta nên đối xử tử tế với họ...”
Một vị khách quý nhỉ.
Cảm giác thật kỳ lạ khi những lời đó lại đến từ vị Trụ trì của Thiếu Lâm Tự, người có thể đọc được Thiên khí.
Liệu lão già đó có biết tôi đã hồi quy quay trở về không?
Tôi cho là ông ta sẽ không thể.
Bởi vì nếu biết thì lão ta đã xuất hiện sớm hơn nhiều rồi.
Có vẻ như tôi đã thể hiện nhiều hơn mức mình nên thể hiện và nhờ vậy, vì vị chưởng môn của Thiếu Lâm Tự đã chú ý đến tôi, điều này khiến tôi không vui.
Đây chính là lý do vì sao lúc đó tôi nên kiềm chế hơn khi đánh hắn ta.
Thở dài một hơi, tôi nhìn về phía trước.
Tôi không ngoái lại phía sau, vì ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi khiến tôi khó chịu.
Cảm giác có người nhìn chằm chằm vào tôi thật khó chịu.
Mạc Dung Hy Á vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt cực kỳ tập trung.
Tại sao cô ta lại yêu cầu đi cùng nếu ngay từ đầu cô ấy chẳng định làm gì cả?
Ngay cả khi chúng tôi vào chùa Thiếu Lâm Tự, Mạc Dung Hy Á cũng không nói gì.
Thay vào đó, cô ta gần như làm tổn thương tôi sâu sắc chỉ bằng ánh mắt, nhìn chằm chằm vào tôi bằng ánh mắt sắc như dao.
Cảm giác như cô ta đang trắng trợn quan sát tôi để tìm hiểu điều gì đó từ tôi.
Tôi im lặng đi theo Hỷ Anh và bước đi trên con đường ven hồ.
Mạc Dung Hy Á vẫn im lặng, nên tôi phải chịu đựng cái nhìn khó chịu của cô ấy một lúc lâu.
...Tôi không thể chịu đựng được chuyện này nữa.
Cuối cùng, tôi không thể chịu đựng được nữa nên quay lại nhìn Mạc Dung Hy Á.
“Mạc Dung tiểu thư, tại sao ngươi lại làm thế với t-”
Tôi dừng câu hỏi lại.
Bởi vì Mạc Dung Hy Á đã bị ‘đông cứng’ tại chỗ.
Không chỉ bước chân của cô, mà mọi thứ trên người cô đều đông cứng tại một nơi.
Đôi chân cô giơ lên để đi đang lơ lửng trên không trung
Bàn tay và đôi mắt của cô ấy vẫn đang quan sát tôi...
Ngay cả những chiếc lá rung rinh theo gió, mọi thứ dường như bị ngừng lại tại cùng một thời điểm.
“...Cái gì thế này.”
Thời gian trong thế giới này đã bị đóng băng.
Mọi thứ... trừ bản thân tôi.
Trong tình huống đột ngột như vậy, theo bản năng tôi đã vận khí.
Tình huống này thực sự quá kỳ lạ.
Đó có phải là một cuộc phục kích không?
Vậy có nghĩa là có người có thể sử dụng sức mạnh kỳ lạ như vậy phải không?
Đột nhiên...
[...Thiết.]
Tôi nghe thấy một giọng nói từ đâu đó.
[...Tân Thiết...]
Đó là giọng nói của một lão già.
Tôi nhanh chóng quay đầu về phía phát ra giọng nói.
Ở nơi đó...
Đó chính là Bạch Thanh Ngư, đang bơi trước đó, đang nhìn chằm chằm vào tôi.
[...Tân Thiết, đồ kiêu ngạo, bướng bỉnh, đồ ngốc c·hết tiệt.]
Và nó đưa ra lời chào khá khiếm nhã.