Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1)
Chương 65: 65
Phiên ngoại 1 (Hạ)
Diệp Từ nhìn hắn mỉm cười vô ý thức.
Đường Sóc hình như có chút kinh ngạc, ngẩn người rồi ngại ngùng xoay mặt đi.
Nên nói thế nào nhỉ, Diệp Từ nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Đường Sóc, có vẻ cũng không có sức chống cự.
“Đường Sóc, cám ơn cậu.” Diệp Từ đột nhiên lên tiếng.
“Cám ơn em cái gì?”
Diệp Từ từ từ lấy sợi dây chuyền ra, ánh mắt của Đường Sóc bắt đầu nhìn đâu đâu, mím môi lại, thật sự không muốn để Diệp Từ biết, khi nhìn thấy hắn đeo sợi dây chuyền, trong lòng vui muốn chết.
Thời gian tiếp theo, hầu như đều là Đường Sóc nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, Diệp Từ vẫn giống như trước đây, lẳng lặng ngồi nghe, vừa nghe vừa nhìn, càng nhìn càng nghĩ hắn thật tốt, thấy tốt rồi muốn sờ tóc hắn, sờ tóc rồi lại muốn ôm vào lòng.
Đối với suy nghĩ này, Diệp Từ còn chưa kịp nghĩ nó có kì không đã vươn tay sờ mất rồi.
Đường Sóc chớp mắt, liếc nhìn bàn tay sờ tóc mình, dư quang nhìn sắc mặt của Diệp Từ, thấy hắn khẽ mỉm cười.
Có lẽ là Đường Sóc giấu cảm xúc không được tốt đã nhắc nhở Diệp Từ, người đàn ông có thói quan lãnh đạm rút tay về, che giấu nội tâm nôn nóng, cúi người nhặt một lon bia.
Vừa ngồi lên đã thấy Đường Sóc mở to mắt nhìn, miệng cắn đũa, mắt chớp chớp nhìn hắn… Lúc Diệp Từ rót bia đã quên mở nắp.
Một đoạn nhạc đệm cũng xem như mờ ám trôi qua, Đường Sóc lại phát huy sở trường của mình, tiếp tục nói chuyện với Diệp Từ.
Diệp Từ có lần còn nghĩ Đường Sóc sẽ hỏi hắn rất nhiều vấn đề, ví dụ sau khi rời khỏi Khởi Hàng thì hắn đi đâu, ví dụ dạo này hắn làm gì, ví dụ hắn là ai vân vân… Nhưng Đường Sóc không hỏi gì cả, đề tài nói chuyện cũng rất bình thường, điều này làm Diệp Từ cảm thấy thoải mái không ít.
Ăn uống trò chuyện vài tiếng cũng tới thời gian nghỉ ngơi, Đường Sóc là người chủ động lên tiếng.
“Muộn rồi, tối nay anh ở tạm nhà em đi.”
“Có phiền không?” Diệp Từ thật sự không nghĩ nhiều.
“Nếu phiền em đã không hỏi, giúp em dọn dẹp đi.”
Hai người cùng làm cũng mau chóng dọn xong, Diệp Từ nhìn Đường Sóc lấy chăn ra trải trên mặt đất, đã mau chóng nói, “Một cái gối là được rồi.”
Đường Sóc có chút không hiểu nhìn Diệp Từ hỏi, “Có cái gối đầu sao em ngủ được?”
Hả?
“Chẳng phải cậu chuẩn bị cho tôi sao?” Diệp Từ hỏi.
“Cho em! Anh ngủ trên giường.” Đường Sóc khó khi nào ỷ mạnh.
“Vậy sao được, cậu lên giường.”
“Đây là nhà của em mà! Anh lên giường ngủ!” Đường Sóc càng ngày càng ỷ mạnh.
Diệp Từ nhìn hắn chui vào chăn, khó nén được nụ cười.
Tắt đèn, ai cũng nằm trong chăn nhưng không ai buồn ngủ.
Trong phòng yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng hô hấp, Đường Sóc nhắm chặt mắt, giục bản thân mau ngủ đi.
Cơn buồn ngủ không chỉ ghét Đường Sóc mà còn ghét cả Diệp Từ, Diệp Từ không giống Đường Sóc nhắm mắt, mà hắn nhìn trần nhà, suy nghĩ về những chuyện có chút rối ren.
Qua rất lâu, Diệp Từ xoay đầu nhìn cái người đang nằm nhắm mắt dưới đất.
“Tiểu Đường, cậu ngủ chưa?”
“Đang đếm cừu.”
“Con thứ mấy rồi?”
“689 rồi.”
“Không thể đếm như vậy, đếm từ 1 tới 5 rồi đếm lại.”
“Sao anh cũng không ngủ vậy?”
“Hồi chiều ngủ đủ rồi.”
“Hồi sáng em cũng ngủ nhiều rồi.”
“Các cậu được nghỉ, không đi đâu chơi à?”
“Em muốn đi một chỗ rất xa.”
“Chỗ nào?”
“Nam Phi.”
“Sao lại muốn tới đó?”
“Ở Namaqualand của Nam Phi có một sa mạc, mỗi năm lượng mưa từ 100 tới 200mm, lâu lâu sẽ xuất hiện một vườn hoa rất xinh đẹp.
Thú vị nhất là, mỗi năm vườn hoa sẽ căn cứ theo lượng mưa khác nhau mà xuất hiện ở chỗ khác nhau, vườn hoa đó chỉ xuất hiện chừng mười ngày sau đó sẽ biến mất.
Dần dần người bản xứ gọi nó là vườn hoa của thượng đế.”
Diệp Từ không thể nói rõ cảm giác trong nội tâm, dùng ấm áp để hình dung thì hơi thiếu, dùng hạnh phúc thì nông cạn, dùng cảm động thì qua loa.
Đây là cảm giác khó có thể dùng lời để hình dung, đối với Diệp Từ có chút xa lạ.
Trầm mặc lần thứ hai trở thành cách giao tiếp của bọn họ, Đường Sóc làm theo lời Diệp Từ chỉ, mau chóng chìm vào giấc ngủ.
Còn Diệp Từ thì không may mắn như vậy, mở to mắt nhìn trần nhà.
Không biết nhìn bao lâu lại nghe thấy tiếng hắt xì của người nằm dưới đất.
Diệp Từ mỉm cười, Đường Sóc này ngay lúc ngủ mà cũng hắt xì được.
Xem ra để hắn ngủ dưới đất đúng là không nên.
Diệp Từ xuống giường, nhẹ nhàng đẩy Đường Sóc một cái, muốn gọi hắn dậy kêu hắn lên giường.
Tiếc rằng chất lượng giấc ngủ của động vật nhỏ rất tốt.
Nhìn Đường Sóc xoay người kéo chăn, ngủ rất sâu, Diệp Từ bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là bế người lên.
Nhẹ nhàng đặt người xuống giường, Diệp Từ định đắp mền cho Đường Sóc xong thì xuống đất nằm ngủ, ai ngờ Đường Sóc xoay người ôm lấy Diệp Từ.
Giờ phải làm sao? Diệp Từ bị làm khó.
Giật giật tay, nắm rất chặt.
Diệp Từ đành phải kéo chăn ra, nằm xuống bên cạnh.
Nhìn cái người ôm mình, Diệp Từ nhìn rất lâu không dời mắt, ma xui quỷ khiến thế nào lại ôm chặt hắn hơn.
Đồng hồ để đầu giường phát ra âm thanh tích tắc, Diệp Từ dần dần chìm vào giấc ngủ.
Người nằm trong chăn bên kia vụng trộm mở mắt, nhìn người đàn ông ôn nhu bên cạnh.
Ngủ rồi… Đường Sóc có chút chán ghét bản thân.
Thật ra trước khi Diệp Từ leo xuống, Đường Sóc đã bị cơn nhảy mũi làm tỉnh giấc.
Giả bộ ngủ để người kia bế lên giường, giả bộ ngủ ôm hắn, bây giờ hắn đang ôm mình… Có phải mình xấu xa quá không?
Suy nghĩ ngổn ngang, lần thứ hai nhìn Diệp Từ, Đường Sóc đã làm một chuyện rất lớn mật!
Nhìn đường môi xinh đẹp.
Đường Sóc len lén hôn xuống.
Thằng bé làm chuyện xấu, mặt đỏ lên, vùi đầu vào lòng Diệp Từ ngủ.
Diệp Từ là một người ngay trong lúc ngủ cũng bắt được muỗi, làm sao hắn không biết thằng bé kia đã làm gì! Xúc giác mềm mại trên môi, thiếu chút nữa làm hắn không kiềm chế được.
Giờ làm sao ngủ đây?
Diệp Từ chẳng còn thấy buồn ngủ, một lát sau bên tai vang lên tiếng gáy nhè nhẹ của Đường Sóc.
Diệp Từ cúi đầu nhìn… trong lòng bắt đầu mâu thuẫn!
Cậu ấy là cảnh sát, cậu ấy là người thường, là một người hiền lành… Mình là một kẻ nguy hiểm, là một tên không thể xuất hiện quá lâu dưới ánh mặt trời.
Chỉ cần công việc mình đang làm cũng đủ khiến hai bên trở thành kẻ thù, cậu ấy không biết hay là đã chấp nhận?
Bản thân quá rõ cậu ấy là ai, tại sao còn quay về? Trở về thăm một chút thì thôi đi, tại sao còn ở lại ăn cơm? Ăn cơm thì cũng thôi đi, tại sao còn ở lại ngủ? Ngủ lại thì thôi đi, tại sao còn ôm người ta? Ôm thì cũng thôi đi, tại sao còn để người ta hôn? Để bị hôn thì cũng thôi đi, tại sao còn muốn hôn lại? Muốn hôn lại thì cũng thôi đi, tại sao còn muốn nhiều hơn?
Tốc độ vận hành của đại não Diệp Từ sắp vượt khỏi quỹ đạo, động vật nhỏ lại ngủ rất ngon.
Trời dần sáng, Diệp Từ mở to mắt cả đêm! Bao lâu rồi không hôn người đồng giới? Diệp Từ nhớ không được.
Môi Đường Sóc chạm vào rất nhẹ, có chút ngứa.
Lúc đó không có cảm giác gì đặc biệt, chờ hôn xong thì như bùng nổ! Môi bắt đầu nóng, yết hầu khô đi, trái tim căng lên, nếu không phải tính tự chủ quá mạnh mẽ, sợ là đêm nay sẽ đầy gió xuân, phong cảnh vô hạn.
Bây giờ rốt cuộc cũng hiểu vấn đề mấu chốt! Không cần hỏi ‘vì sao’, cũng không cần suy nghĩ nhiều về những thứ khác, kết luận rất rõ ràng! Hắn thích Đường Sóc mà Đường Sóc cũng thích hắn!
Đây vốn là một chuyện rất hạnh phúc, lưỡng tình tương duyệt.
Nhưng vấn đề đã rõ ràng rồi thì Diệp Từ lại gặp rất nhiều phiền phức, Diệp Từ lo lắng rất nhiều chuyện, mấu chốt chính là thân phận! Hắn biết Đường Sóc nhất định biết rõ thân phận của hắn, nếu đồng ý tiếp nhận hắn vậy là do Đường Sóc thật tâm, nhưng mà… Diệp Từ chưa từng nghĩ sẽ giữ bất kì ai ở bên cạnh mình lâu dài.
Đường Sóc là một người có đầu óc liều mình, từ lúc tặng sợi dây chuyền cho Diệp Từ, hắn đã biết.
Nếu quen một người như vậy, ăn vào bụng rồi, thì phải chuẩn bị tâm lý gặp gỡ thường xuyên.
Nhưng bản thân hắn lại chạy khắp nơi, sẽ có bao nhiêu thời gian để bầu bạn? Bản thân làm những chuyện kia, lỡ bị cậu ấy biết thì sẽ có phản ứng gì? Đường Sóc không thể so với bà xã của Tư Đồ, vừa nhìn đã biết cậu nhóc này không có ý thức về nguy hiểm, cũng không biết bảo vệ bản thân.
Lỡ như lại xảy ra chuyện trả thù người nhà, cậu ấy có giống em gái cũng…
Nghĩ tới đây, Diệp Từ không thể nằm nổi!
Nhẹ nhàng ngồi dậy, đắp chăn cho con heo ngủ trong lòng mình ổn thỏa.
Diệp Từ mặc quần áo tử tế, cầm balo đứng bên giường hồi lâu.
Vuốt sợi dây chuyền trên ngực, Diệp Từ hung hăng tháo xuống! Muốn đoạn tuyệt phải đoạn cho sạch sẽ!
“Không thích thì ném đi, đừng để lại đây.”
Diệp Từ buông sợi dây chuyền, chợt nghe thấy giọng nói buồn buồn trên giường.
Bị bắt quả tang, Diệp Từ cứng mặt.
Nhìn cặp mắt lộ ra khỏi chăn… Không có oán giận, không có bực bội, vẫn là ánh mắt trong suốt, bằng phẳng vô tư.
“Tôi…” Diệp Từ lần đầu tiên nhận ra mình bị cứng họng!
“Em thích anh.” Đại bác bắn rồi!
Yết hầu của Diệp Từ khô khốc! Nhìn Đường Sóc không biết trả lời thế nào.
Đường Sóc ngồi dậy.
“Em thích anh.
Em biết vấn đề của anh không đơn giản, nhưng em vẫn thích anh.
Anh cho em một câu trả lời thuyết phục đi, có thích em không?” Đại bác lần thứ hai xuất kích!
“Tiểu Đường…”
“Tối qua em lén hôn anh.”
Thùng! Một cây gậy đánh một phát vào tim Diệp Từ, Đường Sóc cũng quá…
“Bây giờ em còn muốn hôn anh.”
Thùng thùng!
“Thật ra anh biết em thích anh, tại sao lại giả ngu?”
Thùng thùng thùng!
“Anh sợ em nên mới lén bỏ đi.
Anh sợ cái gì? Em cũng đâu có ăn thịt anh, muốn ăn cũng là anh ăn em mà.”
Thùng thùng thùng thùng!
“Anh cũng thích em, em biết.
Tối qua có chút hồi hộp, em có thể hôn anh lại không?”
Thùng thùng thùng thùng thùng!
“Không nói nghĩa là chấp nhận.” Nói xong Đường Sóc ôm lấy Diệp Từ, dựa vào người hắn vô cùng hưởng thụ, “Em hơi lạnh, em muốn như tối qua, anh ôm em ngủ rất ấm.”
Bom nguyên tử nổ tung!
Diệp Từ là người thiêng về giao chiến, người đang ôm hắn đây là người hắn thích, lời nói của đối phương quá thẳng thắn, làm Diệp Từ rối loạn không thể hạ quyết tâm! Vươn tay là có thể ôm người kia vào lòng, nhiệt độ trên người cậu ấy, nụ cười của cậu ấy, tình cảm của cậu ấy…
Đây là đang mê hoặc mình sao? Sắp khống chế không nổi rồi! Trước đây không phải chưa từng có ai mê hoặc hắn, nhưng thủ đoạn của những người đó cách Đường Sóc quá xa! Đường Sóc này không có dáng người uyển chuyển, không có ánh mắt câu hồn, không có lời nói dụ người.
Cậu ấy chỉ ngồi xếp bằng trên giường, đầu tóc rối bời, ánh mắt thuần khiết nhìn mình chằm chằm.
Đường Sóc như vậy trong mắt Diệp Từ, hết lần này tới lần khác đều là đòn dụ dỗ chí mạng! Lúc này, Diệp Từ không có cách nào khống chế d*c vọng của bản thân, biết rõ mình không nên như thế, nhưng vẫn nhịn không được vươn tay ra.
Đường Sóc ngẩng đầu, nhìn Diệp Từ cười vui vẻ.
Nhịn xuống, nhất định phải nhịn! Diệp Từ cướp lấy toàn bộ lý trí, trong đầu suy nghĩ phải làm sao mới thoát được đoạn tình cảm và d*c vọng lúc này! Mà kết quả, hắn lại dùng cách hầu như chẳng ai làm, đó là đánh Đường Sóc ngất xỉu!
Ôm chặt người đang hôn mê vào lòng! Diệp Từ có chút khinh bỉ bản thân.
Thật sự nhìn không ra Đường Sóc lại thẳng thắn tới mức đó làm hắn chịu không nổi!
Nhẹ nhàng đặt Đường Sóc xuống giường, trước khi đi, Diệp Từ đeo lại sợi dây chuyển lên cổ.
Hết phiên ngoại 1.
Ying Ying: Hông được ai xem thường Tiểu Đường nha =))
------oOo------
[Q1] Phiên ngoại 2