Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược

Chương 107

Tiết Yến suýt bị Quân Hoài Lang đuổi ra ngoài.

Thấy đã đùa quá trớn, tai y thẹn đến đỏ bừng, đẩy hắn ra định xuống giường. Tiết Yến vội kéo Quân Hoài Lang vào lòng, không cho y chạy.

"Chọc ngươi thôi, chọc một chút thôi mà, sao lại nóng nảy như vậy?"

Quân Hoài Lang ngước nhìn hắn.

Sao trước kia không phát hiện người này có thể vô lại như vậy, giống như tên thổ phỉ không biết xấu hổ.

Vốn là hai nam nhân, còn nói chuyện sinh con gì chứ ...

Tai Quân Hoài Lang nóng lên.

Tiết Yến dỗ một hồi lâu, mới đè được Quân Hoài Lang trở lại.

Tuy nhiên, đặc quyền được nằm ỳ trên giường của Quân Hoài Lang vốn dựa vào vết thương trên người vẫn bị lấy lại.

"Còn một hai canh giờ nữa là trời sáng rồi." Quân Hoài Lang nói "Ngươi cũng nên về rồi."

Tiết Yến xụ mặt.

"Ngươi muốn đuổi ta?" hắn trầm giọng nói, nhất thời giống một chú chó lớn vừa rồi còn mừng rỡ, lúc này bị dạy dỗ liền gục đầu tiu nghỉu.


...... tất nhiên phải đuổi ngươi đi, nếu còn không đuổi, không biết ngươi còn sẽ nói ra lời gì, làm ra chuyện gì nữa.

Trong lòng Quân Hoài Lang tranh lại một câu, nhưng lại bất lực nhìn hắn.

Hôm nay, vì y còn bệnh, Tiết Yến đến thăm, trong mắt người ngoài không có gì sai. Nhưng ngày mai trời sáng, trong phủ đông người nhiều miệng, chẳng biết phụ thân có về thay y phục không, nếu sáng sớm Tiết Yến từ chỗ mình rời đi, thì không biết phải giải thích thế nào.

Quân Hoài Lang chưa từng trải qua cảm giác này.

Nếu giữa hai người không có chuyện gì, đàng hoàng qua một đêm thì y sẽ không nghĩ nhiều. Nhưng hiện giờ bọn họ rõ ràng là loại quan hệ này ... dù người khác không nghĩ nhiều, nhưng trong lòng y cũng không tự tin lắm.

Cuối cùng Quân Hoài Lang cũng biết tại sao tên trộm thấy chột dạ rồi.


"Không phải muốn đuổi ngươi." y nói "Trời sắp sáng rồi, trong phủ sẽ có rất nhiều người."

Tiết Yến nhìn thái độ của y, thì biết không còn cơ hội xoay chuyển.

Trong lòng hắn hơi buồn bực.

Ban nãy vẫn đang rất tốt, tự dưng nói đùa với y làm gì?

...... nhưng da mặt Quân Hoài Lang mỏng như vậy, hắn không cầm lòng được muốn trêu y.

Tiết Yến vò đầu bứt tóc, từ trên giường ngồi dậy, tiện tay kéo áo khoác bên cạnh mặc lên người.

Quân Hoài Lang có thể nhìn ra hắn đang kìm nén ấm ức.

"Sáng mai, ta muốn đến nha môn một chuyến." để bù đắp, Quân Hoài Lang chủ động báo cáo với Tiết Yến về kế hoạch ngày mai "Mấy tên thổ phỉ đó vẫn đang bị giam, ta muốn lấy lời khai, điều tra những chuyện trong mấy năm qua của bọn chúng."

Suy cho cùng, thổ phỉ ở Giang Nam xúi giục và thổ phỉ từ Lĩnh Nam ẩn nấp ở Giang Nam hoàn toàn khác biệt trước mặt vua Thanh Bình.


Tiết Yến đứng dậy mặc áo khoác, nói "Vậy ngày mai ta cùng đi với ngươi."

Quân Hoài Lang không từ chối.

Đến lúc buộc áo khoác, Tiết Yến rõ ràng có thể tự mình thắt, nhưng hắn lười động tay, thế nên sáp đến gần Quân Hoài Lang, nhất quyết đòi y thắt cho mình.

Quân Hoài Lang không lay chuyển được hắn, chỉ đành nhận lấy đai lưng hắn nhét vào tay mình, vòng tay qua eo của Tiết Yến.

Y chưa từng làm chuyện hầu hạ người khác thế này, ngay cả khi y tự mặc y phục, cũng có người giúp đỡ. Thế nên y tuy biết cách thắt nhưng động tác lại rất vụng về, cứ gặp trở ngại, buộc không được đẹp mắt.

Tiết Yến chỉ nhìn y chằm chằm.

Lúc Quân Hoài Lang thắt xong định rút tay về, Tiết Yến liền nắm lấy cánh tay y kéo vào lòng.

Để Quân Hoài Lang giữ tư thế ôm eo, lao vào vòng tay hắn.

Tiết Yến thuận thế ôm lấy y.
"Vậy ta đi đây?" hắn cúi đầu, thì thầm với Quân Hoài Lang.

Quân Hoài Lang thấp giọng ừm một tiếng.

"Đừng quên nhớ ta đó." Tiết Yến cúi đầu hôn lên tóc Quân Hoài Lang.

Quân Hoài Lang thấp giọng cười nói "Nhiều nhất cũng chỉ có hai canh giờ thôi."

Tiết Yến lại nghiêm túc nói "Còn ta thì nhớ ngươi."

Tai Quân Hoài Lang bắt đầu nóng trở lại.

Người da mặt dày lúc nói mấy lời tình cảm thì chẳng cần ai dạy cũng biết.

Y định trả lời một câu 'ta cũng sẽ nhớ ngươi' với Tiết Yến, nhưng lại không thể nói thành lời, cổ y hơi ửng hồng.

Cuối cùng, y chỉ ừm một tiếng, trước khi đẩy Tiết Yến ra, hôn lên môi hắn một cái.

Xem như là đáp lại lời vừa nãy của hắn.

Nụ hôn nhẹ lướt qua, khá vụng về nhưng lại khiến Tiết Yến hơi khó thở.

...... đột nhiên hắn không muốn đi nữa.
Hắn hít sâu hai lần, đưa tay ấn gáy Quân Hoài Lang, nhẹ nhàng vuốt ve hai lần.

"Nhất định là muốn mạng ta." hắn nghiến răng thấp giọng nói.

---------

Hai người bọn họ quả thật chỉ xa nhau có hai canh giờ. Hơn một canh giờ sau, trời đã sáng, sau đó Phất Y vào phòng, hầu hạ Quân Hoài Lang rửa mặt thay y phục.

Một đêm y không ngủ được bao nhiêu, và quả thật ... y nhớ Tiết Yến rồi.

Nói ra thật thú vị, rõ ràng chỉ vừa mới xa đối phương, nhưng vừa xa nhau, trong đầu không khỏi nghĩ đến hắn.

Trong lòng y bây giờ không còn băn khoăn, lần nữa nghĩ đến Tiết Yến, y không trách cứ những chuyện đó nữa, băn khoăn không còn, chỉ còn lại cảm xúc ngọt ngào ùa về.