Ta Rất Mỹ Vị
Chương 51
Chu Anh rầu rĩ không vui chuẩn bị ra ngoài, Chu Tĩnh Thư nhìn thấy bèn hỏi: “A Anh, con bị làm sao vậy, đi đâu đấy?”
Chu Anh: “Con đi thử váy… chị dâu thử váy cưới, con cũng phải đi thử đồ phù dâu.”
Chu Tĩnh Thư khó hiểu hỏi: “Không phải người con thích nhất là chị dâu sao, làm vẻ mặt khó coi thế để làm gì?”
Chu Anh: “…”
Cô ấy thật sự rất oan uổng! Nếu ba biết được sự thật liệu ba có rớt nước mắt không?
Chu Tĩnh Thư nhìn thấy vẻ mặt Chu Anh rất buồn bực bèn nói: “Có phải là khó chịu ở đâu không? Nếu không thì con nói với chị dâu lần sau con thử lại, con bé còn có thể so đo với con sao?”
Chu Anh đau đầu ngẫm nghĩ: “Thôi con không muốn khiến cho chị dâu thêm phiền nữa, con cũng không khó chịu.”
Nói xong, Chu Anh xoay người đi ra ngoài.
Chu Anh không tự giác mà đi chầm chậm, bước chân lê dần, lúc này Hạ Thì và Kha Kha đã đến rồi, cô ấy vội vàng bước đến: “Ngại quá, em bị kẹt xe.”
Chu Anh liếc mắt nhìn thoáng qua Hạ Thì trong lúc chờ cô còn đang cầm một quyển sách, bìa sách bị bàn tay che đi một chút, ngoài bìa chỉ lờ mờ thấy được, nhưng mà Chu Anh liếc mắt một cái là đã nhận ra: “Chị dâu, chị cũng đọc <Cô ấy rất mỹ vị> ạ?”
Hạ Thì nhìn quyển sách do Chu Sâm đưa cho cô, trả lời: “Đúng thế còn chưa đọc xong, chị cảm thấy cũng khá hay, em cũng đọc à?”
Chu Anh mạnh mẽ gật đầu, hào hứng nói: “Em đã đọc mấy lần rồi, vô cùng hấp dẫn, em rất thích nam chính, đúng là nam thần đích thực!”
Kha Kha tò mò: “Hấp dẫn như thế á? Vậy mình cũng mua một cuốn.”
Người đàn ông ôm đầu nói: “Tôi không quen bọn họ! Cứu mạng! Mau báo cảnh sát!”
Chu Anh tức phì cười: “Anh còn muốn báo cảnh sát nữa à? Đợi lát nữa tôi sẽ chiều theo ý anh, nhưng mà phải đánh xong rồi nói sau!”
Chu Anh đánh cho gã ta một trận, sau đó mới gọi điện báo cảnh sát, người đàn ông nọ đã bị đánh thành đầu heo, không ngừng gào thét bào chính mình bị hành hung, cảnh sát khinh thường nhìn gã.
…
Chu Anh vẫn chưa hết hưng phấn, ngoài sợ hãi ra còn hơi sùng bái Hạ Thì, chỉ là cô ta cũng không nói gì, khuôn mặt nghẹn đỏ ửng chào tạm biệt Hạ Thì.
Hạ Thì chầm chậm lái xe về nhà, Chu Sâm đang ngồi trong phòng, bật đèn đầu giường đọc sách, thấy Hạ Thì trở về bèn thuận miệng hỏi: “Ăn cơm đến tận giờ này à?”
Hạ Thì: “Haiz, đúng vậy, tám chuyện tiểu thuyết với A Anh một hồi lâu, cô ấy cũng đọc quyển tiểu thuyết mà anh đưa cho em. Sau đó bọn em còn gặp phải ăn cướp.”
Chu Sâm: “Con bé cũng đọc tiểu thuyết hả?”
Chu Sâm cơ bản không hỏi nửa câu sau, gặp được Hạ Thì vậy tên ăn cướp kia cũng xui xẻo. Nhưng thật ra chuyện Hạ Thì thảo luận với Chu Anh về tiểu thuyết lại khiến cho anh cảm thấy hứng thú, chẳng lẽ Hạ Thì đã u mê rồi?
Hạ Thì nói: “Đúng vậy, chính là quyển <Cô ấy rất mỹ vị> nọ, A Anh rất thích nam chính, còn hỏi em thích nhân vật nào trong truyện nữa.” Cô hơi ngừng một chút, lại nói: “Thật ra em thích nam chính và nam phụ ở bên nhau hơn, nhưng mà em không nói cho cô ấy biết.”
Chu Sâm: “… Lần sau em cũng không cần nói với anh.”
Chu Anh: “Con đi thử váy… chị dâu thử váy cưới, con cũng phải đi thử đồ phù dâu.”
Chu Tĩnh Thư khó hiểu hỏi: “Không phải người con thích nhất là chị dâu sao, làm vẻ mặt khó coi thế để làm gì?”
Chu Anh: “…”
Cô ấy thật sự rất oan uổng! Nếu ba biết được sự thật liệu ba có rớt nước mắt không?
Chu Tĩnh Thư nhìn thấy vẻ mặt Chu Anh rất buồn bực bèn nói: “Có phải là khó chịu ở đâu không? Nếu không thì con nói với chị dâu lần sau con thử lại, con bé còn có thể so đo với con sao?”
Chu Anh đau đầu ngẫm nghĩ: “Thôi con không muốn khiến cho chị dâu thêm phiền nữa, con cũng không khó chịu.”
Nói xong, Chu Anh xoay người đi ra ngoài.
Chu Anh không tự giác mà đi chầm chậm, bước chân lê dần, lúc này Hạ Thì và Kha Kha đã đến rồi, cô ấy vội vàng bước đến: “Ngại quá, em bị kẹt xe.”
Chu Anh liếc mắt nhìn thoáng qua Hạ Thì trong lúc chờ cô còn đang cầm một quyển sách, bìa sách bị bàn tay che đi một chút, ngoài bìa chỉ lờ mờ thấy được, nhưng mà Chu Anh liếc mắt một cái là đã nhận ra: “Chị dâu, chị cũng đọc <Cô ấy rất mỹ vị> ạ?”
Hạ Thì nhìn quyển sách do Chu Sâm đưa cho cô, trả lời: “Đúng thế còn chưa đọc xong, chị cảm thấy cũng khá hay, em cũng đọc à?”
Chu Anh mạnh mẽ gật đầu, hào hứng nói: “Em đã đọc mấy lần rồi, vô cùng hấp dẫn, em rất thích nam chính, đúng là nam thần đích thực!”
Kha Kha tò mò: “Hấp dẫn như thế á? Vậy mình cũng mua một cuốn.”
Người đàn ông ôm đầu nói: “Tôi không quen bọn họ! Cứu mạng! Mau báo cảnh sát!”
Chu Anh tức phì cười: “Anh còn muốn báo cảnh sát nữa à? Đợi lát nữa tôi sẽ chiều theo ý anh, nhưng mà phải đánh xong rồi nói sau!”
Chu Anh đánh cho gã ta một trận, sau đó mới gọi điện báo cảnh sát, người đàn ông nọ đã bị đánh thành đầu heo, không ngừng gào thét bào chính mình bị hành hung, cảnh sát khinh thường nhìn gã.
…
Chu Anh vẫn chưa hết hưng phấn, ngoài sợ hãi ra còn hơi sùng bái Hạ Thì, chỉ là cô ta cũng không nói gì, khuôn mặt nghẹn đỏ ửng chào tạm biệt Hạ Thì.
Hạ Thì chầm chậm lái xe về nhà, Chu Sâm đang ngồi trong phòng, bật đèn đầu giường đọc sách, thấy Hạ Thì trở về bèn thuận miệng hỏi: “Ăn cơm đến tận giờ này à?”
Hạ Thì: “Haiz, đúng vậy, tám chuyện tiểu thuyết với A Anh một hồi lâu, cô ấy cũng đọc quyển tiểu thuyết mà anh đưa cho em. Sau đó bọn em còn gặp phải ăn cướp.”
Chu Sâm: “Con bé cũng đọc tiểu thuyết hả?”
Chu Sâm cơ bản không hỏi nửa câu sau, gặp được Hạ Thì vậy tên ăn cướp kia cũng xui xẻo. Nhưng thật ra chuyện Hạ Thì thảo luận với Chu Anh về tiểu thuyết lại khiến cho anh cảm thấy hứng thú, chẳng lẽ Hạ Thì đã u mê rồi?
Hạ Thì nói: “Đúng vậy, chính là quyển <Cô ấy rất mỹ vị> nọ, A Anh rất thích nam chính, còn hỏi em thích nhân vật nào trong truyện nữa.” Cô hơi ngừng một chút, lại nói: “Thật ra em thích nam chính và nam phụ ở bên nhau hơn, nhưng mà em không nói cho cô ấy biết.”
Chu Sâm: “… Lần sau em cũng không cần nói với anh.”