Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Chương 125

Có lẽ là những lời nói ngày đó, đã khiến cho trong lòng Tề Nhã Nhã bận tâm.

Sáng hôm sau, Dương Chiêu Đệ đi vào văn phòng, trên mặt bàn đặt một xấp tiền mặt, đều là hoàn toàn mới, hẳn là mới lấy ra từ ngân hàng.

Phía dưới xấp tiền mặt, Tề Nhã Nhã còn lưu lại một trang giấy, viết vài câu, nhấn mạnh nàng là nghiêm túc, từng nét chữ đều là cứng cáp.

Tề Nhã Nhã nổi lên dũng khí đứng ở trước mặt Dương Chiêu Đệ: "Lão bản, giữa trưa ngươi có thời gian không? Ta mời ngươi theo ta ra ngoài một chuyến." Hôm nay, chuyện nàng có thể làm chính là để lão bản tận mắt gặp cha mẹ nàng, nàng không muốn bị tiếp tục hiểu lầm, vừa nghĩ tới ánh mắt Dương Chiêu Đệ nhìn nàng tối hôm qua, nàng liền tâm phiền đến vô pháp chìm vào giấc ngủ.

"Ngươi cho rằng ta rảnh rỗi giống như ngươi sao?" Dương Chiêu Đệ ném cho Tề Nhã Nhã một ánh mắt ngươi đang nói đùa a. Không nhìn thấy nàng có bao nhiêu bận rộn sao.


"Ta nhất định phải chứng minh sự trong sạch của mình, ta không thể để cho ngươi tiếp tục hiểu lầm, ngươi theo ta đi bệnh viện một chuyến, ta đem cha mẹ ta giới thiệu với ngươi, ngươi có thể hỏi bọn họ, có phải là thân sinh phụ mẫu của ta hay không, tiền ngươi cho ta, có phải hay không ta đã đưa cho bọn họ."

Dương Chiêu Đệ thả công tác trên tay xuống, mở ra cửa phòng làm việc, nói: "Ngươi đi ra ngoài. Ngươi bây giờ liền đi ra ngoài, giờ làm việc, nên hảo hảo làm việc không phải sao?"

Tề Nhã Nhã đặc biệt nhìn đồng hồ trên tay một chút, đã là giờ làm việc, nàng ý thức được mình quả thật là chọn sai thời gian, đặc biệt là người công tư rõ ràng như Dương Chiêu Đệ, không cho phép loại tình huống này phát sinh, nàng cũng không nói thêm lời nào mà rời khỏi phòng làm việc của Dương Chiêu Đệ.


Vừa đến thời gian nghỉ trưa, Tề Nhã Nhã đã vừa vặn ngồi xổm trước cửa phòng làm việc của Dương Chiêu Đệ.

Dương Chiêu Đệ đi đến phía trước, Tề Nhã Nhã ở sau lưng cùng, "Lão bản, ta chỉ cầu ngươi cho ta một cơ hội tự chứng minh thanh bạch."

"Sao còn phải phiền phức mướn người tới giúp ngươi. Tiền ngươi cũng đã đưa lại cho ta, vấn đề này đã qua rồi được không?"

Tề Nhã Nhã không để ý hậu quả mà hét lớn: "Vấn đề này không qua được, sự trong sạch của ta làm sao bây giờ!"

Chờ thanh âm từ từ tiêu tán, liền phát hiện nàng rống không đúng chỗ, là trong phòng làm việc, trước mặt mọi người, hơn mười người trong văn phòng đều đang nhìn nàng.

Đặc biệt là Dương Chiêu Đệ, lúc này nàng thậm chí nghĩ muốn không khai trừ Tề Nhã Nhã.

Dương Chiêu Đệ cũng không quay đầu lại mà rời đi, phía sau nàng, cửa thủy tinh rung lên đong đưa.


Tề Nhã Nhã đi theo nàng đến tận gara tầng ngầm, Dương Chiêu Đệ suy nghĩ một chút, bị thuyết phục, ngừng xe ở trước mặt Tề Nhã Nhã, "Lên xe, đi bệnh viện."

Trong nháy mắt Tề Nhã Nhã liền hiện lên dáng tươi cười, nàng vui vẻ ngồi vào ghế phía sau, bờ mông vừa ngồi xuống, lại lập tức nhảy dựng lên, từ ghế sau xe chui ra, lượn một vòng đến vị trí ghế lái phụ, nàng nhớ rõ Dương Chiêu Đệ mới là lão bản, nàng là nhân viên, không có nhân viên nào lại để lão bản làm lái xe cho mình, bản thân lại ngồi ở ghế sau.

"Nhớ thật lâu a."

"Là lão bản dạy dỗ tốt."

"Tề Nhã Nhã, ta nói với ngươi một lần cuối cùng, ta hận nhất người khác lừa gạt ta, đặc biệt là gạt tiền của ta."

"Ta xin thề mỗi câu mỗi lời ta nói đều là sự thật, ta có thể đem hộ khẩu trong nhà lấy ra cho ngươi xem, ta cùng cha mẹ ta thật sự chính là người một nhà."
"Quan hệ máu mủ với người nhà của ngươi, ta không hoài nghi tới."

Xe vẫn là lượn một vòng, đi qua cửa hàng bán hoa Dương Chiêu Đệ thường đến, ở bên ngoài cửa hàng bán hoa dừng lại trong chốc lát.

Dương Chiêu Đệ hỏi qua Tề Nhã Nhã, "A di có dị ứng với sao?"

"Không có. Mẹ ta rất thích hoa."

Lúc này Dương Chiêu Đệ mới gọi điện thoại cho lão bản nương của cửa hàng bán hoa, dùng tốc độ nhanh nhất làm cho nàng một bó hoa, đại khí một chút, có thể đưa trưởng bối a.

Đến trước cửa hàng bán hoa, Dương Chiêu Đệ để Tề Nhã Nhã xuống xe lấy hoa.

Tề Nhã Nhã còn chưa kịp phản ứng, hỏi: "Cầm hoa đi làm gì?"

"Ngươi đi bệnh viện thăm bệnh nhân, ngươi cái gì cũng không mang, hai tay trống trơn?"

"Đúng a, rõ ràng, ta hiểu, là lão bản suy nghĩ chu đáo, ta thật chính là ngốc."

"Lại ngốc lại ngây ngô." Dương Chiêu Đệ cười nói.
Tề Nhã Nhã ôm lấy một bó hoa xinh đẹp lại đại khí đi ra, trở về ghế lái phụ.

Lúc lái xe Dương Chiêu Đệ hỏi nàng: "Mẹ ngươi chỉnh cái gì?"

"Cái mũi. Mẹ ta đối với mũi của mình rất không hài lòng."

"Mũi của ngươi thẳng tắp a, nhìn rất đẹp." Dương Chiêu Đệ nghĩ, mũi của Tề Nhã Nhã cũng rất dễ nhìn, có thể nói là điểm sáng trên gương mặt nàng, lộ ra khí khái hào hùng thập phần, ăn mặc như nam hài tử, nhưng mà không phải là bộ dạng T mà nàng hay gặp trong bar les, là bộ dạng tú khí làm người ta dễ chịu, mọi người thưởng thức tướng mạo xinh đẹp mà không chia giới tính, dù sao dễ nhìn là được rồi.

Nếu như trưởng thành như vậy, vốn không cần sửa sắc đẹp.

"Ta di truyền từ ba ba của ta, mũi của mẹ ta hơi xẹp, bà liền luôn không hài lòng, trước kia đã nói muốn đi sửa sắc đẹp, hẳn là bà thuyết phục ba ba của ta, đáp ứng để bà đi làm mũi."
"Ha, vậy tốn bao nhiêu tiền."

"Sáu, bảy vạn a, ba ba của ta có nhắc qua."

"Sáu, bảy vạn? Ngươi biết sáu, bảy vạn đối với gia đình bình thường mà nói có ý nghĩa như thế nào sao?"

"Ta biết a."

"..."

Lúc này Dương Chiêu Đệ nhìn Tề Nhã Nhã thêm một lần, nàng nhìn chính là ánh mắt Tề Nhã Nhã, thuần khiết giống một tở giấy trắng, thanh tịnh giống một chai nước khoáng, không phải loại là ánh mắt tàng ô nạp cấu.

Điều này làm cho Dương Chiêu Đệ nhiều hơn một phần suy nghĩ.

Đến bệnh viện, trên mặt Tề mẹ còn mang băng gạc, mặt sưng chưa có tiêu xuống, Tề Nhã Nhã đem vị trí thoải mái nhất để cho Dương Chiêu Đệ, chính mình đứng ở bên cạnh.

Nàng một đường ôm bó hoa đặt ở bên giường, nàng đã nhìn ra, mẹ nàng đối với bó hoa rất hài lòng.

Điều này làm cho trong lòng Tề Nhã Nhã có chút khó chịu, có chút chua xót.
Trước đây nàng từng lễ vật cho vài người bạn gái, từng mua hoa, nhưng mà chưa từng tặng hoa cho mẹ, nàng trước kia chưa từng nghĩ qua, cho rằng mẹ sẽ không thích, nhưng mà cho tới hôm nay, nàng mới ý thức tới, đưa một bó hoa cho mẹ, có thể làm cho mẹ vui vẻ một chút.

"Đây là lão bản của con, Đây là thân nương, thân sinh của ta a." Tề Nhã Nhã ở hai chữ thân sinh càng thêm đề cao thanh âm.

Ở trên mặt Dương Chiêu Đệ không nhìn thấy nửa điểm bởi vì hiểu lầm Tề Nhã Nhã mà sinh ra chột dạ, nàng cùng Tề mẹ tán gẫu một ít, tình cảnh coi như ấm áp.

Chờ người thăm bệnh đi rồi, Tề mẹ nói với lão công: "Ta liền chỉnh cái mũi, biến thành như bây giờ, nữ nhi còn mang theo lão bản tới đây thăm bệnh, cảm thấy là lạ a."

"Nhã Nhã hẳn là quan tâm ngươi. Đúng rồi, tuổi tác lão bản của nàng bao nhiêu? Ngươi nhìn ra được sao?" Ba ba của Tề Nhã Nhã càng quan tâm động cơ mà Tề Nhã Nhã đưa lão bản tới.
"Có lẽ chính là bảo dưỡng tốt a." Tề mẹ cẩn thận quan sát qua lão bản của nữ nhi, vẻ trẻ tuổi ngoài, nhưng mà thái độ làm người ổn trọng lão luyện, nói chuyện cẩn thận chặt chẽ, khách khí có phân tấc. Cái này nói bà làm sao đoán

Tề Nhã Nhã lúc này liền hùng hồn, "Lão bản, ngươi bây giờ tin tưởng sự trong sạch của ta rồi đi!"

Dương Chiêu Đệ không có trả lời, chỉ nhìn con đường trước mắt.

Ban đêm, Dương Chiêu Đệ phụ trách dỗ Dương Lộ Lộ đi ngủ.

Dương Lộ Lộ ở trong chăn chớp đôi mắt to, không ngừng hỏi vì cái gì.

Vì cái gì hôm nay công chúa bất lực không phản kháng, mà lựa chọn tiếp tục làm công chúa theo khuôn phép cũ?

Vì cái gì bộ dạng của mẹ thoạt nhìn là hữu khí vô lực, có phải mất hứng hay không.

Vì cái gì...