Sốc! Thật Ra Em Gái Tôi Là Thiên Kim Giả!

Chương 15: Không đầu óc



Kiều Mạn Mạn nghe nói ba mẹ định xin nghỉ học một ngày cho cô ấy, chuẩn bị đưa cô ấy đến thành phố A đón sinh nhật cùng Giang Vọng Hạ, cực kỳ vui vẻ.

Đối với một học sinh dốt mà nói, còn việc gì vui hơn việc không phải đi học?

Cô ấy định lấy tiền tiêu vặt mua quà cho Tiểu Hạ, cố ý chạy đi hỏi anh trai, Tiểu Hạ thích cái gì.

Kiều Tắc cố gắng nhớ lại những hình ảnh đã từng thấy, ra vẻ thâm sâu nói: “Chắc là, thích quán quân thế giới đi.”

Kiều Mạn Mạn ngây người: “Dạ?”

Hiểu biết của Kiều Mạn Mạn với Giang Vọng Hạ, còn xa mới bằng được hiểu biết của Kiều Tắc, Kiều Minh, Triệu Linh Tuyết đối với Giang Vọng Hạ, thật sự chỉ mới nằm ở bề ngoài. Vậy nên lúc này không phản ứng được anh trai nói “quán quân thế giới” là có ý gì.

Quán quân thế giới?

Cô ấy đâu thể tặng quán quân thế giới cho Giang Vọng Hạ nhỉ?

Cô ấy nhìn anh trai, trừng mắt, hỏi: “Thế anh tặng gì cho Tiểu Hạ?”

Kiều Tắc ho nhẹ hai tiếng, biểu cảm trên mặt rõ ràng nghiêm túc đứng đắn, giọng điệu lại lộ vẻ vui sướng khi người gặp họa: “Năm năm thi đại học ba năm mô phỏng", "Đề nhất định phải làm ở trường cấp 3", "Bút ký của học sinh giỏi", "Điên cuồng làm đề", "Đề thi vàng", "38 đề mỗi ngày”.

Anh nói: “Có rất nhiều cuốn đang trên đường tới, anh vẫn chưa tìm được cuốn nào tốt hơn.”

Kiều Mạn Mạn ngây người toàn tập, kinh ngạc hỏi: “Anh, anh nghiêm túc sao?”

Kiều Mạn Mạn: “Anh đưa nhiều sách phụ đạo cho Tiểu Hạ như vậy, cậu ấy sẽ đánh chết anh đấy?”

Kiều Tắc: Anh đã dầm mưa rồi chẳng lẽ không thể xé ô của người khác hay sao?

Câu này không thể nói được.

Kiều Tắc lộ vẻ mặt không đồng ý, làm bộ làm tịch giáo huấn em gái: “Em nói gì vậy, em cho rằng người khác cũng không thích học tập giống em sao?”

“Tiểu Hạ là học sinh giỏi nhiệt tình yêu thích học tập! Chỗ nào giống em chứ, ngày nào cũng không muốn đi học!”

Kiều Mạn Mạn suy nghĩ lời anh trai nói một chút, cảm thấy anh trai nói rất có lý.

Cũng đúng, Tiểu Hạ là học sinh giỏi.

Không chừng học sinh giỏi không giống cô ấy, càng học càng vui, giống như cô ấy sẽ cảm thấy vui vẻ khi vẽ tranh vậy.

Cô ấy bừng tỉnh: “Thì ra là vậy.”

Kiều Tắc thấy đã lừa được cô ấy, thầm nghĩ: Em đúng là đứa em gái ngốc nghếch, người khác nói gì cũng tin.

Nếu Mạn Mạn chủ động nhắc tới Tiểu Hạ với anh, vậy chắc cũng có ý định chuẩn bị quà cho Tiểu Hạ, Kiều Tắc hỏi: “Thế em định chuẩn bị quà sinh nhật gì cho em ấy?”

Vẻ mặt Kiều Mạn Mạn nghiêm túc: “Dạy vẽ cấu trúc cơ thể người của Berryman.”

Kiều Tắc:??

Kiều Tắc: “… Kiều Mạn Mạn, em đừng có quá đáng.”

Anh tưởng là anh tặng sách giáo khoa đã đủ hoang đường rồi, không nghĩ tới em gái ngốc nghếch của anh còn hoang đường hơn, tặng sách tham khảo, lại còn là sách tham khảo học vẽ tranh.

Tiểu Hạ đúng là một học sinh giỏi không sai, nhưng chắc là không có quá nhiều thiên phú nghệ thuật, dù sao gen ưu tú của nhà họ Kiều cũng không có điểm nào dính tới phương diện nghệ thuật.

Kiều Mạn Mạn bị anh trai phủ nhận, mất hứng: “Nhưng em cảm thấy cuốn sách này rất hữu dụng!”

Sinh nhật của Tiểu Hạ, chắc chắn cô ấy sẽ không chỉ tặng một cuốn sách.

Sẽ còn món quà khác.

Nhưng cô ấy không nói với anh trai.

Kiều Tắc gật đầu: “Đúng, em nói gì cũng đúng, nhưng khả năng Tiểu Hạ sẽ không biết vẽ cho lắm.”

Anh cũng không chỉ tặng cho Tiểu Hạ có mấy quyển sách phụ đạo, còn có những thứ khác.

Nhưng anh không nói với Kiều Mạn Mạn.

Kiều Mạn Mạn nghiêm túc nói với anh trai: “Không sao, nếu Tiểu Hạ muốn học vẽ, em có thể dạy cậu ấy.”

Lòng Kiều Mạn Mạn tràn đầy vui mừng chờ ngày sinh nhật đến, kết quả được thông báo ba mẹ chuẩn bị hôm đó sẽ đến thành phố A ăn tối cùng Tiểu Hạ, nhưng không dẫn cô ấy theo.

Bởi vì hôm đó là ngày làm việc, các cô vẫn phải đi học, nên cố gắng không ảnh hưởng đến việc học tập của các cô.

Nói cách khác, giúp cô ấy xin nghỉ gì đó, nghĩ cũng đừng nghĩ.

So với việc “Ba mẹ cố ý qua đón sinh nhật Tiểu Hạ”, khiến Kiều Mạn Mạn bị đả kích hơn là vốn tưởng rằng được xin nghỉ không cần phải đi học, kết quả lại là giả, đúng là vui mừng vô ích.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô ấy lập tức sụp đổ.

Kiều Tắc thấy vẻ mặt thất vọng của em gái, nghẹn cười có hơi vất vả.

Kiều Mạn Mạn gần như mỗi ngày đều ở chung với ba mẹ, anh trai. Tuy rằng sinh nhật là ngày đặc biệt, ba mẹ không đón sinh nhật cùng cô ấy, khiến cô ấy có chút buồn, nhưng không phải vô cùng mất mát hay không vui.

Cô ấy phải đi học.

Buổi sáng được anh trai tiện đường đưa đến trường, buổi trưa ở lại trường không về nhà, buổi tối còn phải tự học, phải tự học buổi tối xong mới có thể về nhà.

Kiều Mạn Mạn là một người lười biếng, không cần đợi đến buổi tối, buổi chiều đã dùng hết sức lực rồi.

Nếu không xin nghỉ, thì làm sao có thời gian và sức lực để ăn mừng sinh nhật được?

10 giờ tối, sau tiết tự học buổi tối, Kiều Tắc tới đón Kiều Mạn Mạn tan học.

Kiều Mạn Mạn đi cùng mấy cô gái ra cổng trường, nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc, bèn vẫy tay tạm biệt mấy cô gái kia, ôm đầy quà trong lòng, không nhanh không chậm đi về phía xe của anh trai.

Không thể không nói, người lớn lên đẹp mắt trời sinh đã chiếm ưu thế, khiến người ta yêu thích.

Kiều Mạn Mạn sinh ra đã có túi da xinh đẹp, nhà trẻ sẽ có cậu bé đánh nhau vì cô ấy, tiểu học sẽ có bạn học chủ động làm bài tập giúp cô ấy, cấp 2 sẽ có chàng trai gửi thư tình cho cô ấy.

Các cô gái cũng thích chơi với Kiều Mạn Mạn.

Lớn lên xinh đẹp, trong nhà có tiền, không có mắt nhìn, tính tình mơ hồ dễ lừa gạt. Không nói những cái khác, chỉ cần nhìn khuôn mặt xinh đẹp này thêm vài lần, cũng đã là cảnh đẹp ý vui.

Có vài cô gái thật lòng muốn kết bạn với Kiều Mạn Mạn.

Nhưng cũng có một vài cô gái tồn tại chút tâm tư không đứng đắn, lấy danh nghĩa bạn bè để được Kiều Mạn Mạn mời các cô ăn uống vui chơi, thường xuyên ám chỉ với Kiều Mạn Mạn mình muốn quà gì, để cô ấy tặng cho các cô.

Kiều Mạn Mạn ngốc nghếch nhiều tiền, không phân rõ được đâu là bạn tốt, đâu là bạn xấu, cho nên kết một đống “bạn bè”, sinh nhật hàng năm đều nhận được không ít quà.

Một số quà tặng có giá trị, một số món thì rẻ tiền, một số món tuy rẻ tiền nhưng tốn rất nhiều công sức.

Vài năm trước, Kiều Tắc phát hiện bên cạnh em gái có không ít người vàng thau lẫn lộn. Nhưng nói trực tiếp với cô “những đứa này đều là trẻ hư, em không nên chơi với họ”, em gái nhất định sẽ không tin.

Anh bèn nói: “Em xem quà họ tặng em, nếu có người tặng quà em không thích, vậy chứng tỏ là họ không hiểu em.”

“Đã chơi với nhau lâu như vậy rồi, họ vẫn không hiểu em, bạn bè như vậy không cần cũng được.”

Kiều Mạn Mạn cảm thấy anh trai nói rất có lý.

Nếu thật lòng coi đối phương là bạn bè, nhất định sẽ tặng món quà tốt nhất, sẽ không qua loa với bạn bè, từ mức độ dụng tâm có thể nhìn ra được là đối phương có quan tâm bạn hay không.

Hôm nay là sinh nhật Kiều Mạn Mạn, cô ấy nhận được không ít quà, có vài món bỏ trong cặp sách, vài món thì cầm trên tay, còn vài món không cầm được nên bỏ lại phòng học.

Kiều Tắc thấy trong ngực Kiều Mạn Mạn ôm mấy cái hộp, hỏi: “Những thứ này không lẽ đều là do người theo đuổi tặng em sao?”

Anh nghiêm túc nói: “Mạn Mạn, con gái không thể tùy tiện nhận quà của con trai.”

Kiều Mạn Mạn ngoan ngoãn trả lời: “Quà nam sinh tặng đều không nhận ạ.”

Kiều Tắc yên tâm.



(***) Giương cung bạt kiếm: Tình huống khẩn trương, muốn đánh nhau.

(****) P: Photoshop.