Sổ Tay Công Lược Hắc Liên Hoa
Chương 22: Rừng trúc và mai xanh (10)
Editor: tuanh0906
Lăng Diệu Diệu không khỏi lui về phía sau hai bước, nhìn Hắc liên hoa như nhìn quái vật.
"Có vậy mà đã sợ rồi sao?" Hắn quay đầu bước đi, nhếch miệng cười trào phúng.
Cái gì mà khoan dung độ lượng cũng chỉ vậy thôi, không có gì khác người cả.
Không ngờ mới đi được hai bước, người phía sau đã hổn hển đuổi theo: "Ngươi đợi đã, ngươi đứng lại."
Xoay người lại là gương mặt hừng hực lửa giận của Lăng Diệu Diệu: "Vừa rồi ngươi dán cái gì cho ta vậy?" Nàng cũng không chờ hắn trả lời, hung hăng hỏi xong liền chìa tay ra, lửa giận trên mặt chỉ tồn tại trong phút chốc đã không biết xấu hổ mỉm cười: "Dùng tốt quá, cho ta một cái đi."
Lăng Diệu Diệu tâm trạng khá là bình tĩnh. Không thể đối xử với hắn như đối xử với người bình thường được. Nếu người này không đen tối từ trong xương cốt thì đã không phải là Hắc liên hoa.
"......" Ánh mắt Mộ Thanh dừng trên lòng bàn tay nàng, bước chân chậm lại: "Ta đã cho cô túi thơm."
"Chơi xấu, cái đó không phải ngươi đổi với ta sao?"
Hắn hừ một tiếng, rũ mắt nhìn túi thơm đã hoá thành tro trên mặt đất, hỏi: "Đổi cái gì?"
Không thèm nói lý lẽ luôn, Lăng Diệu Diệu bái phục.
Cuối cùng đã có thể hủy thi diệt tích cái túi thơm chướng mắt mấy tháng, Lăng Diệu Diệu phát hiện tâm tình Mộ Thanh cực kỳ thoải mái, thậm chí còn chủ động nói chuyện với nàng: "Không phải cô nói muốn tâm sự sao?"
Tâm sự thì tâm sự.
Lăng Diệu Diệu chán nản lật xem mấy lá bùa trong tay: "Khi còn nhỏ ngươi học mấy loại pháp thuật này, chắc dễ lắm phải không?"
Lăng Diệu Diệu rất nhạy cảm với các con số, mặc dù khẩu quyết vẽ bùa gì đó có chút phức tạp, nhưng vẫn có quy luật. Vừa rồi Liễu Phất Y dạy nàng cả nửa ngày, trên cơ bản nàng đều đã nắm giữ. Hắc liên hoa luôn thông minh, chắc hẳn là có thiên phú không phải chịu khổ học cái gì, một khi có cơ hội tiến về phía trước sẽ liều mạng nắm lấy, tuổi còn trẻ đã là nhân tài kiệt xuất.
Mộ Thanh nhìn nàng một hồi, sau đó đùa giỡn: "Mấy loại pháp thuật cơ bản này thật sự rất khó. Những chiêu mà Lăng tiểu thư vừa dùng, đều là ta dùng khi còn nhỏ."
"......" Không ngờ Hắc liên hoa liếc mắt một cái đã nhìn thấu nàng: "Vậy thật đúng là trùng hợp."
"Ta khuyên cô nên tỉnh ngộ đi." Mộ Thanh nhìn Liễu Phất Y ở phía xa, đôi mắt đen mang theo ý cười lạnh lùng: "Không phải của cô, vĩnh viễn sẽ không thuộc về cô."
Lăng Diệu Diệu nghe vậy nhíu mày: "Ngươi nghĩ đi đâu vậy, ta chỉ coi Liễu đại ca như huynh trưởng."
Mộ Thanh như thể nghe được chuyện cười: "Ta cũng chỉ coi Mộ Dao là tỷ tỷ..."
Đột nhiên im bặt.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lăng Diệu Diệu cố gắng thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, Mộ Thanh lại vẫn còn ngơ ngác.
Bí mật không một ai biết, những suy nghĩ đại nghịch bất đạo mà ngay cả chính hắn cũng chưa từng thừa nhận, lại có thể dễ dàng buột miệng nói ra trước mặt nàng như vậy?
Lăng Diệu Diệu vững vàng chịu áp lực, kiên cường đổi đề tài: "Đúng rồi, hôm đó trên lưng ngươi nhiều vết sẹo như vậy, đều là do yêu quái gây ra sao?"
Mộ Thanh lấy lại tinh thần, trong mắt lập tức bị hắc ám bao phủ: "Yêu quái sẽ không lưu lại dấu vết trên người ta."
Lăng Diệu Diệu cẩn thận nhìn cổ tay trái lúc trước đầm đìa máu tươi của hắn, quả nhiên trắng tinh bóng loáng, trắng nõn mịn màng, nàng không khỏi kinh ngạc: "Vậy đó là..."
Hắn cười nhạt: "Đương nhiên là kiệt tác của con người."
Mộ Thanh nở nụ cực kỳ châm chọc: "Đó là gia pháp của Mộ gia."
Lăng Diệu Diệu chỉ nhớ trong nguyên tác có nói cha mẹ Mộ Dao đối với hắn lạnh nhạt, nhưng không ngờ lại tới mức độ này, nàng không khỏi có chút chán ghét, lẩm bẩm nói: "Thật tàn nhẫn..."
"Cô nói cái gì?"
"À, không có gì, ta chỉ là nghĩ..." Lăng Diệu Diệu cảm khái: "Gọi là Thế gia trừ yêu thì nhất định sẽ là chính nghĩa sao? Bọn họ trừ yêu có công với thế nhân thì nghĩa là bọn họ sẽ không phạm sai lầm trong những việc khác sao?"
Mộ Thanh im lặng một lát: "Lời này có ý gì?"
"Ý là bọn họ quá đáng." Lăng Diệu Diệu nhìn hắn: "Ngày đó ta nhìn thấy vết thương của ngươi, đó không phải là gia pháp thông thường, tuyệt đối sẽ không có người dùng phương pháp như thế để dạy dỗ một đứa trẻ."
Gia pháp, e là bạo lực gia đình thì có.
Mộ Thanh không chút để ý, cười: "Là ta không bảo vệ tốt tỷ tỷ, nên mới bị đánh."
"Đúng vậy, ta còn dạy nàng Tạc hỏa hoa." Mộ Thanh ra vẻ hết sức vô tội: "Nếu có nguy hiểm, nàng nhất định có thể ứng phó được."
"A Thanh..." Ánh mắt Mộ Dao tràn đầy kinh ngạc và có chút trách cứ: "Đệ..."
"Yên tâm, A tỷ." Mộ Thanh dịu dàng cười: "Ta đã dạy nhưng nàng có học được hay không... ta cũng không biết."
- -----------
"Đừng chạm vào ta... đừng tới đây, các ngươi tới đây ta sẽ..." Lăng Diệu Diệu co mình vào một góc, trước mặt là một mảnh xanh ngắt, ngăn cản đường ra của nàng.
Vừa rồi khi kéo lê trên mặt đất, nàng sờ thấy một mảnh đá sắc nhọn, hiện tại nàng vừa kéo dài thời gian vừa cắt dây trói ở sau lưng, dây trói chỉ còn một vài sợi, sớm đã buông lỏng.
...... Hừ, lũ tiểu yêu, pháp thuật tuy rằng là học đến đâu dùng đến đó, nhưng bùa chú do Liễu Phất Y viết các ngươi chưa chắc chịu đựng nổi.
Tìm được thời cơ thích hợp, Lăng Diệu Diệu vội vàng buông tay sờ sờ ngực, nhưng là trống không.
Máu cả người nàng như chảy ngược, bùa... bùa đâu?
Đầu óc cứng đờ nhớ lại cảnh Mộ Thanh dạy nàng Tạc hỏa hoa, hắn đứng phía sau sửa đúng tư thế cho nàng, tay hắn như có như không cọ qua vạt áo nàng, lúc đó nàng còn cảm thấy kỳ quái.
Vậy chính là khi đó, ngay cả bùa hộ mệnh của Liễu Phất Y hắn cũng không để lại cho nàng.
"A, thế mà để nàng thoát được."
"Mau bắt lấy nàng."
Lũ tiểu yêu hò hét xuyên thủng màng nhĩ nàng, dưới tình thế cấp bách Lăng Diệu Diệu bắn một cái Tạc hỏa hoa về phía chúng nó: "Đi tìm chết đi."
Lũ tiểu yêu theo bản năng lùi về phía sau, giữa đám màu xanh xuất hiện một lỗ thủng.
...Vài giây yên tĩnh xấu hổ, không phát nổ.
Lại bắn.
...Lại một cái lỗ thủng, không nổ.
Nàng như một kẻ ngốc chơi dây, duy trì động tác vặn vẹo, cứng đờ trong không khí.
Trong lòng xẹt qua một tiếng cười tự giễu lạnh lẽo. Đồ ngốc, Tạc hỏa hoa là độc chiêu của Mộ gia sao có thể dễ dàng truyền cho người ngoài?
Tác giả có lời muốn nói:
Mộ Thanh, mẹ khuyên ngươi lương thiện = =
Lăng Diệu Diệu không khỏi lui về phía sau hai bước, nhìn Hắc liên hoa như nhìn quái vật.
"Có vậy mà đã sợ rồi sao?" Hắn quay đầu bước đi, nhếch miệng cười trào phúng.
Cái gì mà khoan dung độ lượng cũng chỉ vậy thôi, không có gì khác người cả.
Không ngờ mới đi được hai bước, người phía sau đã hổn hển đuổi theo: "Ngươi đợi đã, ngươi đứng lại."
Xoay người lại là gương mặt hừng hực lửa giận của Lăng Diệu Diệu: "Vừa rồi ngươi dán cái gì cho ta vậy?" Nàng cũng không chờ hắn trả lời, hung hăng hỏi xong liền chìa tay ra, lửa giận trên mặt chỉ tồn tại trong phút chốc đã không biết xấu hổ mỉm cười: "Dùng tốt quá, cho ta một cái đi."
Lăng Diệu Diệu tâm trạng khá là bình tĩnh. Không thể đối xử với hắn như đối xử với người bình thường được. Nếu người này không đen tối từ trong xương cốt thì đã không phải là Hắc liên hoa.
"......" Ánh mắt Mộ Thanh dừng trên lòng bàn tay nàng, bước chân chậm lại: "Ta đã cho cô túi thơm."
"Chơi xấu, cái đó không phải ngươi đổi với ta sao?"
Hắn hừ một tiếng, rũ mắt nhìn túi thơm đã hoá thành tro trên mặt đất, hỏi: "Đổi cái gì?"
Không thèm nói lý lẽ luôn, Lăng Diệu Diệu bái phục.
Cuối cùng đã có thể hủy thi diệt tích cái túi thơm chướng mắt mấy tháng, Lăng Diệu Diệu phát hiện tâm tình Mộ Thanh cực kỳ thoải mái, thậm chí còn chủ động nói chuyện với nàng: "Không phải cô nói muốn tâm sự sao?"
Tâm sự thì tâm sự.
Lăng Diệu Diệu chán nản lật xem mấy lá bùa trong tay: "Khi còn nhỏ ngươi học mấy loại pháp thuật này, chắc dễ lắm phải không?"
Lăng Diệu Diệu rất nhạy cảm với các con số, mặc dù khẩu quyết vẽ bùa gì đó có chút phức tạp, nhưng vẫn có quy luật. Vừa rồi Liễu Phất Y dạy nàng cả nửa ngày, trên cơ bản nàng đều đã nắm giữ. Hắc liên hoa luôn thông minh, chắc hẳn là có thiên phú không phải chịu khổ học cái gì, một khi có cơ hội tiến về phía trước sẽ liều mạng nắm lấy, tuổi còn trẻ đã là nhân tài kiệt xuất.
Mộ Thanh nhìn nàng một hồi, sau đó đùa giỡn: "Mấy loại pháp thuật cơ bản này thật sự rất khó. Những chiêu mà Lăng tiểu thư vừa dùng, đều là ta dùng khi còn nhỏ."
"......" Không ngờ Hắc liên hoa liếc mắt một cái đã nhìn thấu nàng: "Vậy thật đúng là trùng hợp."
"Ta khuyên cô nên tỉnh ngộ đi." Mộ Thanh nhìn Liễu Phất Y ở phía xa, đôi mắt đen mang theo ý cười lạnh lùng: "Không phải của cô, vĩnh viễn sẽ không thuộc về cô."
Lăng Diệu Diệu nghe vậy nhíu mày: "Ngươi nghĩ đi đâu vậy, ta chỉ coi Liễu đại ca như huynh trưởng."
Mộ Thanh như thể nghe được chuyện cười: "Ta cũng chỉ coi Mộ Dao là tỷ tỷ..."
Đột nhiên im bặt.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lăng Diệu Diệu cố gắng thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, Mộ Thanh lại vẫn còn ngơ ngác.
Bí mật không một ai biết, những suy nghĩ đại nghịch bất đạo mà ngay cả chính hắn cũng chưa từng thừa nhận, lại có thể dễ dàng buột miệng nói ra trước mặt nàng như vậy?
Lăng Diệu Diệu vững vàng chịu áp lực, kiên cường đổi đề tài: "Đúng rồi, hôm đó trên lưng ngươi nhiều vết sẹo như vậy, đều là do yêu quái gây ra sao?"
Mộ Thanh lấy lại tinh thần, trong mắt lập tức bị hắc ám bao phủ: "Yêu quái sẽ không lưu lại dấu vết trên người ta."
Lăng Diệu Diệu cẩn thận nhìn cổ tay trái lúc trước đầm đìa máu tươi của hắn, quả nhiên trắng tinh bóng loáng, trắng nõn mịn màng, nàng không khỏi kinh ngạc: "Vậy đó là..."
Hắn cười nhạt: "Đương nhiên là kiệt tác của con người."
Mộ Thanh nở nụ cực kỳ châm chọc: "Đó là gia pháp của Mộ gia."
Lăng Diệu Diệu chỉ nhớ trong nguyên tác có nói cha mẹ Mộ Dao đối với hắn lạnh nhạt, nhưng không ngờ lại tới mức độ này, nàng không khỏi có chút chán ghét, lẩm bẩm nói: "Thật tàn nhẫn..."
"Cô nói cái gì?"
"À, không có gì, ta chỉ là nghĩ..." Lăng Diệu Diệu cảm khái: "Gọi là Thế gia trừ yêu thì nhất định sẽ là chính nghĩa sao? Bọn họ trừ yêu có công với thế nhân thì nghĩa là bọn họ sẽ không phạm sai lầm trong những việc khác sao?"
Mộ Thanh im lặng một lát: "Lời này có ý gì?"
"Ý là bọn họ quá đáng." Lăng Diệu Diệu nhìn hắn: "Ngày đó ta nhìn thấy vết thương của ngươi, đó không phải là gia pháp thông thường, tuyệt đối sẽ không có người dùng phương pháp như thế để dạy dỗ một đứa trẻ."
Gia pháp, e là bạo lực gia đình thì có.
Mộ Thanh không chút để ý, cười: "Là ta không bảo vệ tốt tỷ tỷ, nên mới bị đánh."
"Đúng vậy, ta còn dạy nàng Tạc hỏa hoa." Mộ Thanh ra vẻ hết sức vô tội: "Nếu có nguy hiểm, nàng nhất định có thể ứng phó được."
"A Thanh..." Ánh mắt Mộ Dao tràn đầy kinh ngạc và có chút trách cứ: "Đệ..."
"Yên tâm, A tỷ." Mộ Thanh dịu dàng cười: "Ta đã dạy nhưng nàng có học được hay không... ta cũng không biết."
- -----------
"Đừng chạm vào ta... đừng tới đây, các ngươi tới đây ta sẽ..." Lăng Diệu Diệu co mình vào một góc, trước mặt là một mảnh xanh ngắt, ngăn cản đường ra của nàng.
Vừa rồi khi kéo lê trên mặt đất, nàng sờ thấy một mảnh đá sắc nhọn, hiện tại nàng vừa kéo dài thời gian vừa cắt dây trói ở sau lưng, dây trói chỉ còn một vài sợi, sớm đã buông lỏng.
...... Hừ, lũ tiểu yêu, pháp thuật tuy rằng là học đến đâu dùng đến đó, nhưng bùa chú do Liễu Phất Y viết các ngươi chưa chắc chịu đựng nổi.
Tìm được thời cơ thích hợp, Lăng Diệu Diệu vội vàng buông tay sờ sờ ngực, nhưng là trống không.
Máu cả người nàng như chảy ngược, bùa... bùa đâu?
Đầu óc cứng đờ nhớ lại cảnh Mộ Thanh dạy nàng Tạc hỏa hoa, hắn đứng phía sau sửa đúng tư thế cho nàng, tay hắn như có như không cọ qua vạt áo nàng, lúc đó nàng còn cảm thấy kỳ quái.
Vậy chính là khi đó, ngay cả bùa hộ mệnh của Liễu Phất Y hắn cũng không để lại cho nàng.
"A, thế mà để nàng thoát được."
"Mau bắt lấy nàng."
Lũ tiểu yêu hò hét xuyên thủng màng nhĩ nàng, dưới tình thế cấp bách Lăng Diệu Diệu bắn một cái Tạc hỏa hoa về phía chúng nó: "Đi tìm chết đi."
Lũ tiểu yêu theo bản năng lùi về phía sau, giữa đám màu xanh xuất hiện một lỗ thủng.
...Vài giây yên tĩnh xấu hổ, không phát nổ.
Lại bắn.
...Lại một cái lỗ thủng, không nổ.
Nàng như một kẻ ngốc chơi dây, duy trì động tác vặn vẹo, cứng đờ trong không khí.
Trong lòng xẹt qua một tiếng cười tự giễu lạnh lẽo. Đồ ngốc, Tạc hỏa hoa là độc chiêu của Mộ gia sao có thể dễ dàng truyền cho người ngoài?
Tác giả có lời muốn nói:
Mộ Thanh, mẹ khuyên ngươi lương thiện = =