Số Học Lão Sư, Mời Ra Ngoài!
Chương 57: Mộng xuân [Phiên ngoại]
Chiêm bao đêm xuân, bất chợt lại như ta và người năm ấy, đột nhiên lại nói lời chia tay - Vịnh xuân.
------------------------
"Hôm nay chỉ nói đến đây thôi, tan học." trên bục giảng, nam nhân trung niên hắng giọng nói với bên dưới, đặt micro xuống.
Trong giảng đường được thoáng chốc bùng nổ, đám học sinh sôi nổi bàn tán.
"A, tan học rồi, tan học rồi. Rốt cuộc cũng kết thúc, hai tiết liên tiếp, lão sư ngồi ở sau nhiều như vậy, mấy tiết dự giờ thật phiền phức."
"Hơn nữa, cái tên con trai ở phía trước cao ghê, mình ngẩng đầu xem máy chiếu cổ mỏi nhừ."
...
...
"Thư Hàm, cậu còn chưa đi sao?" một nữ sinh hỏi.
Bên cạnh, một tiểu cô nương tóc thắt 2 cái bánh quai chèo, mang (khung) kính đen, đầu cúi thấp.
Dường như đã quen với tính trầm mặc của đối phương, nữ sinh cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, nói tiếp:
"Nếu không đi căn tin sẽ hết cơm đó."
Cô gái được gọi là Thư Hàm gật đầu, giọng không lớn, vừa vặn để người bên cạnh nghe được:
"Thi Thi cậu đi trước đi."
Thi Thi nhìn Thư Hàm một chút, Ờ một tiếng, đeo túi sách định đi nhưng đột nhiên trở lại: "Thư Hàm, mình quên mang phiếu cơm rồi." căn tin của trường có đĩa (đựng cơm phần), học sinh có thể tự mang cà mên theo, cũng có thể dùng đĩa của căn tin. Nhận đĩa rồi đưa phiếu cơm, 3 đồng 1 phiếu, so với tờ tiền giấy1 hào thì vẫn nhỏ hơn tờ màu vàng, phía trước viết Phiếu cơm nhà ăn XX, thêm một cái mộc đỏ, mặt sau để trống, bình thường sẽ được đám học trò đem ra viết viết vẽ vẽ lên.
Thư Hàm có 3 phiếu cơm. Bình thường có người tìm cô mượn phiếu, nói là mượn, nhưng thực chất là rất ít người trả lại, cô cũng không tìm người đó để đòi.
Thư Hàm lấy phiếu cơm từ trong bao thẻ ra, đưa cho Thi Thi:
"Cho cậu."
"Cảm ơn." Thi Thi cười cười, nhận lấy phiếu cơm.
Người càng ngày càng ít, hầu như tất cả mọi người đều đi rồi.
Diêu Thư Hàm cúi đầu, hồi lâu, chậm rãi quay đầu, mái tóc rũ xuống, xuyên qua khe hở giữa chúng, Thư Hàm lặng lẽ nhìn về phía sau quan sát.
Chỉ có hàng cuối sát bên cửa là còn lại hai người chưa đi.
Thư Hàm lại chậm rãi cúi đầu, yên lặng không lên tiếng.
Đã thu dọn xong. Thư Hàm đem bút và thước cất vào trong hộp bút, vở ghi đã thu xếp xong, vở và sách chồng lên rất ngay ngắn.
Chỉ cần cầm và đeo túi sách thì có thể đi.
Trong lòng Thư Hàm yên lặng đếm, 1... 2... 3... 4... ...đến 100 sau đó len lén quay đầu lại, xác nhận cửa sau có người đi vào.
Giảng đường lớn như vậy chỉ có một mình Thư Hàm.
Có điểm trống trải, có chút vắng lặng.
Nàng đem túi sách ôm trong lòng, từng bậc từng bậc bước lên cầu thang, đi tới hàng thứ 3 đếm ngược, chỗ thứ năm bắt đầu đếm từ bên trái, đưa mắt nhìn không nói.
Bỗng nhiên, cửa lớn giảng đường ở phía dưới đung đưa, phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.
"A?" Thư Hàm chợt xoay người, chân giẫm lên bậc thang, nghiêng người lui về phía sau. Nàng vội vàng vịn lấy bàn để ổn định, sau khi đứng vững liền thở phào một hơi. Lại nhìn ra cửa, không có ai. Chỉ là cơn gió có chút lớn.
Có chút yên tĩnh.
Thư Hàm chuyển động chân, nghiêng người đi vào chỗ ở hàng thứ 3 đếm ngược, từng chút từng chút đến gần, cuối cùng dừng ở chỗ thứ 5.
Cô ôm túi sách, cúi thấp đầu, chậm rãi giơ tay lên, lòng bàn tay dán lên mặt bàn lạnh lẽo trơn nhẵn, một nửa lặng im, hạ người ngồi xuống ghế, cả người ghé lên mặt bàn, cằm gối lên cánh tay, hít thở khe khẽ.
Bóng đèn tròn sợi đốt trên đỉnh đầu có lẽ đã thắp sáng quá lâu, tiếp xúc điện không còn tốt, đưa qua đưa lại, chợt sáng chợt tắt.
Gò má Thư Hàm ghé lên bàn, dần dần nhắm mắt lại.
Chỗ này, vừa mới có người ngồi qua.
Người ấy từng ở nơi này, hít thở ở nơi này, cũng lưu lại mùi hương của người ấy, hơi thở của người ấy ở nơi này.
Gió ngoài cửa sổ lùa qua, cành cây khe khẽ run, những giọt sương đọng trên chóp lá tí tách tí tách rơi xuống.
Không có tiếng động.
Bất thình lình, những chiếc đèn ở cửa chính từng chiếc từng chiếc vụt tắt.
Thế giới tối sầm lại.
Thư Hàm từ từ nhắm mắt, không hề động.
Có người đang chậm rãi đi về phía Thư Hàm. Không có tiếng động. Nhưng Thư Hàm có thể cảm nhận được.
Rất yên tĩnh, mọi thứ đều rất yên tĩnh.
Trong không khí truyền đến mùi hương thoang thoảng, lành lạnh, cũng rất trong lành, làm cho Thư Hàm mê muội.
"Cậu biết không, mình rất thích mùa đông. Bởi vì mùa đông rất lạnh, cho nên khi trời càng lạnh ôm nhau sẽ càng ấm áp. Cậu có thích mùa đông không?"
"Thích, bởi vì cái lạnh làm cho mình cảm thấy bản thân thực sự sống."
Một lần gặp thoáng qua, một lần trò chuyện không đầu không đuôi, có lẽ, người kia đã quên rồi.
Nhưng từ đó về sau, Thư Hàm liền nhớ kỹ mùa đông có ngày người kia ra đời.
Ngày 16 tháng 12.
Thư Hàm không có mở mắt, cũng không biết ai đến. Người kia không nói lời nào, cô cũng không bắt chuyện, liền lẳng lặng... chờ... chờ. Chờ người kia trở lại, chờ người kia đến gần, chờ người kia mở lời.
Gần rồi...
Tới rồi...
Thư Hàm cảm giác được, bên trái gió đã bị thứ gì đó chặn lại, cô không còn cảm giác được sự mát mẻ của nó, còn có nhưng âm thành rít gào khe khẽ của nó nữa.
Bên cạnh , một người ngồi, cô không biết là ai.
Nhưng cô không có bối rối, cũng không sợ hãi.
Trong lòng rất yên tĩnh, rất nhạt, rất vững vàng.
Bên tai truyền tới xúc cảm lành lạnh. Thư Hàm nhìn không rõ, nhưng cô biết đó nhất định là một người con gái rất đẹp, đôi tay rất sạch sẽ, bàn tay này nhẹ nhàng chạm vào bên tai của cô, chậm rãi tháo sợi dây da ra, cẩn thận tháo nó ra khỏi những sợi tóc đang quấn lấy.
Người kia bắt lấy một lọn tóc, tựa hồ hôn nhẹ lên, lại dùng chóp mũi khẽ ngửi, hơi thở tựa như thấm vào hòa theo nhịp đập của con tim Thư Hàm, dần dần tăng tốc.
"Thư Hàm."
Người kia kêu tên cô. Thanh âm rất nhẹ, dường như chỉ cần gió thổi qua sẽ thổi nó đi cực xa, không bắt được, muốn đến chỗ của người kia nhưng không đến được.
Thư Hàm toàn thân chịu không được run lên.
Người kia nghiêng người, dựa vào, áp lên người Thư Hàm.
Người nọ vén mái tóc dài của Thư Hàm, từ từ cuối đầu, cánh môi mềm mại dán lên gò má nhẵn nhụi.
"Chị thích em." người kia nói.
Vì sao yên lặng như vậy?
Những cơn gió đâu?
Chim chóc bay lượn đâu?
Vì sao chúng nó không kêu nữa, vì sao chúng nó không hát nữa?
Vì sao chỉ lưu lại một mình mình, tối như vậy, yên tĩnh như vậy... vì sao chị không đến bên cạnh em?
"Thư Hàm, chị thích em." người kia nói, duỗi tay vuốt ve mặt cô, muốn cô ngẩng đầu lên, nhìn mình.
Thư Hàm kinh ngạc nhìn người trước mặt, mi mắt rũ xuống, ánh mắt trong suốt, khẽ cắn môi dưới.
Thư Nhan.
Thật sự là chị sao?
Sao chị ở chỗ này, không phải mới vừa rồi tan học chị liền rời đi sao, sao chị còn quay lại?
Chị thật sự là Thư Nhan sao? Hay chỉ là khí tức của chị ấy lưu lại hóa thành ảo ảnh?
Chị nhớ rõ tên em sao? Em vẫn không dám tới gần chị, không dám nói chuyện với chị, em rất sợ chị không nhớ tên em, sợ chị không biết em là ai...
Thì ra chị vẫn nhớ kỹ, thật tốt.
Chị nói chị thích em, em rất vui, bởi vì em cũng rất thích chị, rất thích rất thích chị.
"Thư Hàm, chị thích em." Thư Nhan nói.
Thư Hàm hít một hơi thật sâu, gục đầu xuống, không lên tiếng.
Thư Nhan đem cô ôm vào lòng, tỉ mỉ vuốt ve gương mặt tinh tế của cô, ánh mắt âm trầm, nhìn chằm chằm thật sâu vào mắt cô:
"Thư Hàm, chị thích em."
Thư Hàm hơi hé miệng, hai mắt gắt gao đóng chặt.
Tim đập rất nhanh. Trái tim này sẽ nhảy ra ngoài sao? Nếu như vậy, có phải mình sẽ chết đi không?
Nhưng nếu như con tim này nhảy ra ngoài có thể đặt vào trong tay Thư Nhan, cô cũng nguyện ý.
Cô rất vui vẻ.
Thư Nhan, em thích chị, con tim này cho chị. Chỉ cần chị muốn.
Từng nụ hôn từng nụ hôn tỉ mỉ hạ xuống, Thư Hàm ngửa ra sau, nằm trên chiếc bàn dài lạnh như băng, toàn thân run rẩy.
Thư Nhan dùng răng cắn lên cổ áo sơ mi, nhẹ nhàng kéo xuống, cảm thụ sự run rẩy của Thư Hàm, động tác ngừng lại, giương mắt nhìn Thư Hàm.
Thư Hàm đối với Thư Nhan mỉm cười, giơ tay khẽ xoa đỉnh đầu của Thư Nhan, ngầm đồng ý cho người ta tiếp tục.
Áo chậm rãi bị mở ra, Thư Nhan vùi đầu ngậm lấy xương quai xanh tinh xảo, liếm láp mút vào, tìm đến mạch máu ở cổ, khẽ hôn lên, dùng môi ma sát nhiều lần, thở gấp.
Thư Nhan còn nói:
"Thư Hàm, chị thích em."
Thư Hàm nở nụ cười nhàn nhạt.
Vì sao chị chỉ biết nói một câu này?
Rất nhanh, cô lại nghĩ, không sao, chỉ cần có câu này, đã đủ lắm rồi.
"Thư Hàm, chị thích em." Thư Nhan nói.
"Em cũng thích chị." Thư Hàm cười nói, đưa tay ôm lấy cổ người kia.
Thư Hàm mặc cho người kia ở trên người mình, muốn làm gì thì làm.
Mặc kệ người kia làm cho mình đau đớn, làm cho mình vui vẻ, làm cho mình say mê.
Ps. Cuối tuần vui vẻ!^^