Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính
Chương 5: 5
Thấy vẻ mặt hơi ghét bỏ của An Nhu, An Lâm tội nghiệp nhìn thiếu niên đối diện, giọng nói tràn đầy tủi thân.
“Kiếp trước tôi cũng sống rất khổ mà.”
“Kiếp trước bà An đố kỵ cậu kết hôn với cháu trai xuất sắc nhất của nhà họ Mạc nên bảo tôi đi quyến rũ Mạc Thành Hoàn.
Tôi không muốn làm, thế là mỗi ngày bà ta chẳng những mắng tôi, mà sau này còn lừa tiền của không ít người, cầm theo ích lợi mà nhà họ Mạc cho bà ta kêu tôi đổi quốc tịch, chạy trốn ra nước ngoài với bà ta.” An Lâm khụt khịt mũi.
“Tôi chính là đóa hoa vàng của Tổ quốc, sao có thể làm chuyện như thế được!”
“Bà An chạy trốn, tôi thà chết chứ không đi, ngày nào cũng phải trốn tránh đám chủ nợ.
Nếu không phải tôi biết rõ cốt truyện, giỏi né tránh thì đã sớm bị giết chết rồi.”
An Lâm đau khổ giương mắt, mưu toan khơi dậy lòng thương của An Nhu.
An Nhu lại lâm vào trầm tư.
Cọp dữ còn còn không thịt con, hành động của bà An rõ ràng còn ác độc hơn cả trong tưởng tượng của cậu.
“Tôi có một ý tưởng, dựa theo quy luật, thường thì chỉ cần có người xuyên sách là người xuyên sách đó đại khái sẽ trở thành nhân vật chính.”
An Lâm chân thành đề nghị: “Với kinh nghiệm và trí tuệ của tôi, lại thêm quầng sáng xuyên sách của hai ta, chúng ta cùng nhau nắm tay tìm phương pháp quay về, được không?”
An Nhu bình tĩnh: “Cậu muốn quay về kiểu gì?”
“Dựa theo kinh nghiệm viết truyện nhiều năm của tôi thì bình thường tác giả xuyên vào sách đều là do oán niệm của độc giả quá lớn.
Mà độc giả xuyên vào sách chủ yếu là vì chấp niệm của mình quá sâu sắc, ví dụ như cậu, nếu không có chấp niệm gì thì cũng sẽ không đến đây.”
An Lâm xoa cằm, vẻ mặt thâm trầm: “Cho nên tôi đoán, chỉ cần giải quyết chấp niệm của cậu thì chúng ta sẽ có thể trở về.”
“Cậu muốn giúp tôi hả?” An Nhu nhướng mày.
“Dĩ nhiên rồi.” An Lâm ưỡn bộ ngực nhỏ: “Đều là đồng hương cả, tôi không giúp cậu thì giúp ai đây?”
An Nhu nhếch môi cười, ánh nắng chiều tà xuyên qua tấm kính thủy tinh trong cửa hàng trà sữa chiếu lên làn da trắng mịn của thiếu niên, đôi mắt trong veo thấy đáy, tỏa sáng lấp lánh trông như viên ngọc.
“Vậy bây giờ cậu muốn làm gián điệp ở nhà họ An, chỉ cần có một chút động tĩnh nào là sẽ báo cho tôi?”
“Có thể nói như vậy.” An Lâm ngượng nghịu dời mắt, không nhịn được vò mái tóc xoăn của mình, đáy lòng âm thầm sôi trào.
Nhân vật do chính mình sáng tác lại có sức hút đến mức này ư!
Vãi chưởng quá, mình quả nhiên là thiên tài!
“Để lại phương thức liên lạc đi.” An Nhu mở mã QR QQ của mình.
An Nhu vẫn ở trong ký túc xá trường học, quan hệ với nhà họ An không được tốt cho lắm, lưu số điện thoại của nhau có thể gọi được đã là tốt rồi, đừng nói gì tới QQ hay WeChat.
An Lâm ngoan ngoãn quét mã, nhìn avatar 2D của An Nhu, chợt nhớ tới một vấn đề.
“Có phải cậu vừa mới nói cậu sẽ liên hôn với Mạc Thịnh Hoan không?”
“Ừ.” An Nhu cất chiếc di động bị mẻ một góc, gật đầu.
“Nhưng dựa theo tiến độ trong truyện của tôi thì một hai năm sau anh ta sẽ ngủm củ tỏi mà!” An Lâm hơi căng thẳng: “Đến khi đó cậu thành quả phu thì làm sao đây!”
“Tôi thà trở thành quả phu một năm sau còn hơn là gả cho Mạc Thành Hoàn.” An Nhu liếc nhìn An Lâm: “Công do chính cậu sáng tác, cậu không biết tính cách chó má của anh ta là gì à?”
An Lâm chột dạ xoa tay.
Viết tra sướng nhất thời, chứ gặp tra thì chỉ còn nước ăn cám.
“Để bồi thường, tôi sẽ cố gắng nghĩ cách, cố hết sức không làm cho cậu ở góa khi còn trẻ.” An Lâm cẩn thận nhìn về phía thiếu niên đối diện.
“Còn nữa, nếu cốt truyện đằng sau có thay đổi thì tôi còn có thể đoán trước một chút, nhưng có đúng hay không thì không dám chắc.”
“Cảm ơn cậu nhé.” An Nhu đứng dậy, tiện tay cầm ly trà sữa.
“Cậu có thắc mắc gì về thế giới này thì hỏi tôi cũng được.” An Lâm đứng dậy gãi đầu, trong lòng hơi áy náy: “Kiếp trước xin lỗi nhé, cậu đã mua truyện của tôi thì chính là thượng đế của tôi, phục vụ lần này nhất định sẽ làm cậu hài lòng!”
An Nhu thoáng sửng sốt, ánh mắt bắt đầu láo liên.