Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 231: Chương 231


Thẩm Châu Hi không hề nhận được tin Bạch gia muốn tới bái phỏng.

Nàng càng không biết ông bà ngoại lại mang theo mười mấy thanh niên dung mạo tuấn tú, cao gầy lại trẻ tuổi cùng tới bái phỏng.
Phòng khách nho nhỏ trong biệt viện không đủ chỗ ngồi thế là Thẩm phu nhân đặc biệt sắp xếp hai bàn trong sân để mười mấy mỹ nam tử của Bạch gia ngồi đó.
Bạch An Quý và Lý Vụ ngồi đối diện nhau.

Gương mặt như giếng cổ không gợn sóng của ông ta lúc này nở một nụ cười với Lý Vụ và nói: “Những người này đều là thanh niên tài tuấn của Bạch gia ta, bọn họ nghe đồn nên đã ngưỡng mộ đại nhân từ lâu.

Hôm nay chúng ta mang bọn họ tới để nghe người trẻ tuổi lại có thành tựu to lớn như Trấn Xuyên tiết độ giảng giải hai câu để bọn họ có được phương hướng cho đời mình sau này.”
Lý Vụ ngoài cười nhưng trong không cười, hàm răng nghiến ken két: Ngưỡng mộ lão tử ấy hả? Muốn đào góc tường của lão tử thì có!
Bạch gia mang ý xấu không dứt, bọn họ thấy hắn không chê được chỗ nào nên quay đầu định xuống tay từ chỗ nữ nhân của hắn đây mà!
Bạch An Quý làm như không thấy ánh mắt sắc bén của hắn mà bình tĩnh nâng chén trà lên nhấp một ngụm.
Cách đó một bức tường Bạch gia nhị lão đang ngồi cùng Thẩm Châu Hi trên cái giường La Hán.
Trên bàn giường là ba chén trà nóng bốc khói, Thẩm Châu Hi nghi hoặc nói: “Ta nghe nói Bạch gia đời đời đơn truyền, đám con cháu trong tộc này là……”
“Đều là nhận nuôi.” Bạch Du Canh vuốt chòm râu trắng và tự đắc nói, “Nếu chỉ dựa vào Bạch gia đơn truyền mấy đời thì phú quý này có thể duy trì bao lâu chứ? Nếu gặp phải một kẻ bùn nhão không trát được tường —— vậy ta kiếm nhiều tiền như thế chẳng phải cũng sẽ bị hắn phá hết à? Sau khi cữu cữu của ngài được sinh ra ta bắt đầu nghĩ tới việc anỳ.

Nghĩa trang của Giang Nam này cơ hồ đều do Bạch gia mở mục đích chính là để tìm nhân tài đáng để bồi dưỡng.

Sự thật chứng minh ta quả thực không lo xa —— tuy cữu cữu ngài không phải bùn nhão nhưng biểu ca của ngài thì……”
Bạch Du Canh thở dài: “Biểu ca của ngài không có khuyết điểm gì lớn, nhưng tật xấu thì một đống, miệng nói lắm khiến người chê chó ghét, nhưng trong lòng vẫn thiện lương.