Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 224: Chương 224


“Ông muốn làm gì?”
Bạch lão phu nhân biết chồng mình làm việc không theo quy tắc nên không nhịn được lo lắng thay Thẩm Châu Hi.
Bạch Du Canh lại không muốn nói chuyện nhiều: “Lát nữa bà đi viết một tấm thiệp, lấy lý do hôm nay vừa gặp điện hạ một lần đã như quen biết và muốn mời nàng tới cửa làm khách.”
“Thế Lý Vụ thì sao?”
Bạch Du Canh nhăn mày, tức giận nói: “Thằng nhãi Nhung Linh kia mà ở đây thì tốt rồi.

Cái khác không nói nhưng ăn nhậu chơi bời làm người ta ngột ngạt thì không ai bằng nó.

Để nó đi tiếp họ Lý kia thì tốt.

Nhưng lúc này nó đang ở Tương Châu…… thôi không có cách nào nữa, để An Quý gọi đám thân hào Dương Châu tới làm một bàn tiệc đón tiếp hắn đi.”
“An Quý làm việc thỏa đáng, để hắn ra mặt cũng tốt.” Bạch lão phu nhân gật gật đầu, “…… Nói thế nào thì Lý Vụ cũng là tiết độ sứ một phương, ông đừng có làm quá mức.”
“Đã biết ——” Bạch Du Canh không kiên nhẫn nói, sau khi dừng một lát ông ta lại thay đổi biểu tình và ra vẻ trấn định liếc Bạch lão phu nhân và hỏi, “…… Điện hạ thích cái gì?”
“Cái gì?” Bạch lão phu nhân sửng sốt.
“Bà hàn huyên với điện hạ nửa ngày chẳng lẽ không biết điện hạ thích cái gì hả?”
Bạch lão phu nhân nghĩ nghĩ rồi nói: “Quần áo và trang điểm của điện hạ không đẹp đẽ quý giá, thái độ với nha hoàn bên cạnh cũng kiên nhẫn ôn hòa.

Ta thấy nàng không kiêu xa như lời đồn, đúng rồi —— nàng khen đồ thêu trên quần áo của ta, nói là mới lạ thú vị, trước kia chưa thấy bao giờ.”
Mới lạ thú vị?
Thế này quá đơn giản.
Bạch Du Canh chắp tay sau lưng đi ra ngoài phòng, Bạch lão phu nhân hỏi với theo sau: “Ông hỏi cái này làm gì?”
“Thuận miệng hỏi thôi,” Bạch Du Canh ra vẻ không chút để ý mà đáp.
Nhưng vừa ra khỏi cửa ông ta lập tức đi như bay tới nhà kho hậu viện.

Gã sai vặt canh kho đang ngủ gà ngủ gật thấy ông ta bỗng nhiên xuất hiện thì sợ tới độ ngã từ trên ghế mây xuống, đến nước miếng cũng không kịp lau đã vội khom người hành lễ.
Bạch Du Canh để hắn đứng dậy mở cửa nhà kho sau đó ông ta bước vào nhà kho chứa đầy tài bảo lấp lánh, ngón tay vừa vung đã chỉ mười mấy chỗ ——
“Mang cái này, cái này, cái này…… dọn hết tới cổng lớn, lát nữa lão phu nhân phái người đưa thiệp thì mang cả theo đi.”
Gã sai vặt vừa thấy ông ấy chỉ toàn là cây san hô cao năm thước, rồi châu ngọc một đống thì suýt lồi cả mắt ra ngoài.