Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 151: Chương 151


Vị trí thiếu đương gia của Bình Sơn trại bị tranh đoạt ba năm nay rốt cuộc cũng trần ai lạc định.
Trong trại một nửa vui mừng một nửa lo âu.
Người thắng thì tất cả đều gà chó lên trời và uống rượu vui vẻ, kẻ thua thì nổi trận lôi đình trong địa bàn của mình, như con cá soàn soạt trong chậu.
Một đêm này chú định là gió thổi mây bay.
Ấy vậy mà ở nơi trung tâm của sóng gió lúc này lại cứng đờ, không khí cũng ngừng di chuyển.
Tiểu Hổ quỳ gối giữa sân, đối mặt với phòng ngủ đóng chặt của trại chủ, bóng dáng chiếu nghiêng trên mặt đất vẫn không nhúc nhích.
Hành lang không có một bóng người, lúc trước còn náo nhiệt như thế mà sau khi thiếu đương gia được quyết định thì mọi người nhanh chóng tản đi.

Giờ này nơi đây còn an tĩnh hơn cả lúc ban đầu.
Không biết qua bao lâu, lâu đến độ ánh trăng cũng bắt đầu ảm đạm, chân trời hơi hiện màu trắng bệch thì cửa phòng ngủ rốt cuộc cũng mở ra.
Một gã sai vặt chừng 11-12 tuổi, bộ dạng nhanh nhẹn bước ra nói với Tiểu Hổ đang quỳ trên mặt đất: “Tam thiếu gia, trại chủ gọi ngài vào.”
Tiểu Hồ quỳ lâu nên lúc đứng dậy có hơi lảo đảo.

Gã sai vặt định hỗ trợ nhưng lại bị nàng ta ngăn cản.

Bản thân nàng thì tập tễnh đi vào trong phòng.
Gã sai vặt đi theo phía sau nhưng ngừng bước ngoài cửa, đóng kỹ cửa cho hai người bên trong nói chuyện.
Trong phòng, Tiểu Hổ lại quỳ xuống, chẳng qua lần này nàng không đối mặt với cửa phòng mà là một người còn sống sờ sờ.

Người nọ hai mái hoa râm, thần sắc bệnh tật rõ ràng.

Trại chủ nửa nằm trên giường, lãnh đạm nhìn Tiểu Hổ.
“Vì sao không đi?”
“Con không phục.”
“Vì sao không phục?”
“Người là do con tìm được, cũng là con dẫn về Bình Sơn trại, nếu không phải đại ca và nhị ca đoạt người của con thì người bắt bọn họ ở dịch quán cũng là con.” Tiểu Hổ nói, “Người ngồi lên vị trí thiếu đương gia vốn nên là con.”
Trại chủ mặt không gợn sóng nói: “Trên đời này không có cái gì vốn nên là của ai hết.”
Sau một quãng yên lặng lâu dài Tiểu Hổ khàn giọng mở miệng: “Cha nói đúng, không có gì vốn là của con.

Có thứ…… mặc kệ con nỗ lực thế nào cũng không phải của con.”
“Để được cha coi trọng, bất kể trời đông giá rét hay mặt trời chói chang rồi mưa to tầm tã —— không có ngày nào con không luyện võ.

Mỗi lần ra ngoài rèn luyện con cũng không tụt lại phía sau, dù bẩn dù mệt nhưng chỉ cần có lợi cho sơn trại con đều nguyện ý làm.”
“Dù vậy cha cũng chưa từng khích lệ con…… dù chỉ một lần.”

“Hai ca ca thì khác, bất kể họ làm gì cũng khiến cha vui, vậy vì sao mọi thứ con làm trước giờ cha đều không thèm nhìn nhiều hơn một chút? Đôi khi chính con cũng hoài nghi có phải đúng như bọn họ nói, con là con hoang mẹ con sinh với người khác nên cha mới ——”
“Mẹ ngươi chưa bao giờ làm gì có lỗi với ta.” Biểu tình lãnh đạm mà xa cách của trại chủ rốt cuộc cũng nứt một khe nhỏ.
Tiểu Hổ thừa cơ hỏi luôn: “Vậy vì sao cha không thích con?”